Chương trước
Chương sau
Ninh Dương Tử bộc lộ sức mạnh hoàn toàn khác với những trận chiến trước.
Trận chiến vừa bắt đầu Ninh Dương Tử đã bùng phát lên lượng ma lực cực kì lớn, nó còn mạnh hơn nhiều so với Vũ Minh khi dùng toàn lực.
Biến mất tại chỗ Ninh Dương Tử đã kề sát kiếm của mình vào cổ của em ấy, không lấy một chút cơ hội phản kháng Ninh Dương Tử giành lấy chiến thắng tuyệt đối.
Thật mạnh, cô gái thú nhân này đã che dấu thực lực của mình trong những trận chiến trước.
Dù đã bị loại nhưng em ấy đã thể hiện rất tốt, chuyện từ hôn hẳn là có thể thực hiện.
Đến trận của Tôn Diệt thì chẳng có gì để xem vì đối thủ của hắn đã trực tiếp đầu hàng khi trọng tài vừa hô bắt đầu.
Năm người vòng hai chỉ còn lại ba người tiếp tới vòng ba đó là người thú Ninh Dương Tử, Tôn Diệt và Phùng Ly.
Vòng ba sẽ tiếp tục bốc thăm giống như hai lần trước, lần này người bốc trúng phiếu trắng là Ninh Dương Tử.
Vòng ba vừa bắt đầu, cô gái Phùng Ly này liền thoái lui người về sau, tạo xa khoảng cách thật xa đối với Tôn Diệt.
"Chúng ta từ từ đánh, trước nói chuyện phiếm được không?" Phùng Ly cười cười hỏi qua Tôn Diệt.
"Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý cho đối thủ của mình thời gian chuẩn bị hay không?" Tôn Diệt lạnh lùng hỏi lại.
"Có, ngươi rất mạnh đánh đàng hoàng thì thật không có cửa thắng nên cho ta chút thời gian chuẩn bị đi!" Phùng Ly cười cười mà xin Tôn Diệt cho mình thời gian chuẩn bị.
Ai lại cho đối thủ mình cơ hội chuẩn bị cơ chứ.
Phùng Ly không đơn giản chỉ là một ma pháp kiếm sĩ mà cô ấy còn là một phù thủy cao cấp, chỉ cần đầy đủ thời gian cô gái này có thể bày bố ra các loại pháp thuật rất đáng sợ.
"Tùy ngươi, khi nào chuẩn bị xong thì hãy nói cho ta biết." Tôn Diệt vẫn như thế lạnh lùng mà đáp ứng đối phương.
Tên Tôn Diệt này có phải là quá mức ngạo mạn khi cho đối thủ thời gian chuẩn bị như vậy.
Thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Cũng không bao lâu sau thì Phùng Ly gật đầu nói:" Chuẩn bị xong rồi, nào chiến thôi!"
"Vậy ngươi đã chuẩn bị chết dưới kiếm của ta chưa!" Tôn Diệt lạnh lùng nói.
"Chưa, đợt thêm một chút..."Phùng Ly chưa kịp nói xong thì Tôn Diệt đã biến mất ngay tại chỗ.
"Rầm."
Âm thanh vỡ nát xuất hiện ở chỗ Phùng Ly, nhìn qua bên đó thì thấy hơn mười mấy tấm màn chắn cô ấy tạo ra đã bị Tôn Diệt chém nát, Phùng Ly thì chật vật lùi người về sau nhưng trên người không hề có vết thương.
Tôn Diệt lại lần nữa biến mất sau đó hắn xuất hiện từ trên cao chém xuống.
"Keng..."
Âm thanh kim loại va chạm nhau vang lên, ở chỗ đó đã không thấy Phùng Ly đâu nữa chỉ thấy một bộ chiến giáp màu bạch kim đã bị Tôn Diệt chém làm hai mảnh.
Bộ giáp vừa mới bị chém đã nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng rồi bộ giáp đấm mạnh một đấm về Tôn Diệt.
Tôn Diệt đứng yên tại đó để bộ giáp đấm tới, khi nắm đấm gần chạm vào người hắn thì bộ giáp vỡ nát thành từng mảnh vụn nhỏ rồi tan biến.
Theo sự tan biến của bộ giáp, không gian xung quanh bên trong đấu trường bắt đầu hiện lên các gợn sóng, sáu bộ giáp từ trong không gian đang gợn sóng từ từ bước ra.
Những bộ giáp bạch kim này đều giống với bộ giáp khi nãy chỉ là trên tay chúng có các loại vũ khí khác nhau, có kiếm, có khiên,có thương, có đoản kiếm.
Quan sát tỉ mỉ những bộ giáp này tôi cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ từ chúng tỏa ra.
Không hổ là phù thủy cao cấp có thể tạo ra được những bộ giáp chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Các bộ giáp chia nhau di chuyển theo các hướng bao quanh vây lấy Tôn Diệt, đứng yên tại chỗ một mặt chẳng biểu tình Tôn Diệt chẳng thèm màng tới những bộ giáp này.
Khi các bộ giáp lao tới tấn công gần chạm vào được hắn thì hắn lại đột nhiên biến mất, lần nữa hắn xuất hiện là ở gần bức tường bao vây khu chiến đấu.
Một kiếm chém ra, âm thanh vỡ vụn vang lên, Phùng Ly từ chỗ bị chém bay thẳng ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Phun ra một ngụm máu, Phùng Minh vội vàng giơ tay lên hô:"Đầu hàng, ta đầu hàng, vẫn là đánh không lại." Theo sự hô hào của Phùng Ly sáu bộ giáp theo đó tan biến thành những điểm sáng li ti.
Vòng ba cứ như vậy kết thúc vòng bốn cũng là vòng chung kết sẽ là trận chiến giữa người thú Ninh Dương Tử và Tôn Diệt.
Hai đối thủ đi ra nhìn nhau mà chẳng có dấu hiệu sẽ động thủ cho dù trọng tài đã tuyên bố trận chiến bắt đầu.
Sau một lúc giữ im lặng thì Tôn Diệt lên tiếng trước:" Ngươi có quen biết người tên Ninh Dương Thuần Ngọc hay không?"
Khi nhắc tới cái tên Ninh Dương Thuần Ngọc thì giọng nói của hắn không chỉ có mỗi sự băng lãnh mà trong đó còn chứa đựng thêm đầy nổi niềm bi thương.
"Không quen!" Ninh Dương Tử lạnh lùng đáp lại.
"Vậy sao!" Tôn Diệt thất vọng mà nói.
"Cũng tốt, có những thứ không nên nhắc lại!" Nói xong Tôn Diệt biến mất, một lần nữa xuất hiện là phía sau Ninh Dương Tử.
Một nhát chém từ phía sau, hoàn toàn không hề có chút cản trở nào kiếm của Tôn Diệt chém xuyên qua cơ thể của cô gái thú nhân kia.
Không có cảnh máu me đầm đìa, cơ thể của cô giá thú nhân này dần mờ nhạt rồi tan biến.
Chỉ là hư ảnh.
Nhìn quanh khắp cả đấu trường tôi không hề nhìn thấy bóng dáng cô ấy ở đâu chỉ có mỗi mình Tôn Diệt vẫn đứng nguyên tại đó giữ lấy tư thế vừa chém kiếm.
Sau một lúc Tôn Diệt giơ kiếm lên chém mạnh qua phía bên phải mình, đồng thời lúc đó một đường kiếm sắc bén cũng chém qua.
"Keng!" Hai thanh kiếm giao nhau, âm thanh vang vọng lên khắp cả đấu trường.
Lực lượng của Ninh Dương Tử không bằng Tôn Diệt, cô ấy bị đẩy ra gần tới mép tường thì mới dừng lại, thanh kiếm trên tay cô ấy cũng bị mẻ ra một miếng.
Ninh Dương Tử rất mạnh nhưng Tôn Diệt còn mạnh hơn, lần này đại hội xem ra Tôn Diệt sẽ lấy được giải nhất.
Khi tôi nhận định Tôn Diệt sẽ giành lấy giải nhất thì tôi thấy hắn liên tục lùi người về sau, cả người chuyển sang tư thế phòng thủ, đây là lần đầu tiên trong hội đấu tôi thấy Tôn Diệt khẩn trương như vậy.
— QUẢNG CÁO —

Nhìn qua Ninh Dương Tử, xung quanh người cô ấy đang bao thủ bởi một lớp cường hóa dày đặc, ma lực xung quanh cô ấy đều trở nên hỗn loạn.
"Trước khi tiếp tục ta muốn hỏi phương thức di chuyển của ngươi là học được từ đâu?"
"Ta cũng muốn hỏi ngươi câu tương tự!"
Hai người họ kẻ nói qua, người nói lại sau đó họ biến mất ngay tại chỗ, chỉ có tiếng kiếm đang không ngừng giao nhau là chứng minh cho việc họ vẫn còn đang ở trong đấu trường.
Sau một lúc hai người họ tách ra, thân ảnh họ cũng dần rõ ràng.
Ninh Dương Tử áo quần chỉnh tề hoàn hảo còn Tôn Diệt thì lại cực kì thê thảm, quần áo lữ khách của hắn bị cắt tả tơi ẩn ẩn lộ ra các vết thương nông đang rỉ máu.
Thật mạnh, cô gái thú nhân này lại có thể đả thương được Tôn Diệt
Tình thế bị đảo ngược Ninh Dương Tử hoàn toàn có thể giành lấy chiến thắng.
Lớp cường hóa trên người Ninh Dương Tử không có dấu hiệu suy giảm mà càng tăng mạnh hơn, dao động ma lực của cô ấy càng lúc càng khủng bố, không khí xung quanh không ngừng hiện lên các gợn sóng, tiếp đó cô ấy biến mất, Tôn Diệt cũng biến mất theo.
"Rầm!"
Tôn Diệt bay ra đập nát bức tường bao quanh khu đấu.
Bức tường này làm từ đá kháng phép, độ cứng cực cao, đã qua bao mùa đấu cũng chẳng hư hao gì nhưng không ngờ bây giờ lại bị người ta đụng nát như vậy.
Đứng lên từ đống đổ nát Tôn Diệt phun ra một ngụm máu rồi nhìn về Ninh Dương Tử hỏi:"Đây là toàn lực của ngươi sao?" Trong câu hỏi chứa đầy sự ngạo mạn cùng với sự tự tin, giống như người vừa bị đánh bay ra kia không phải là hắn.
"Nếu vậy, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chết dưới kiếm của ta chưa!"Không chờ Ninh Dương Tử trả lời Tôn Diệt nói tiếp.
Giơ cao thanh kiếm màu đỏ thẩm của mình lên trên cao Tôn Diệt hô lớn:"Xích Huyết Kì Kiếm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.