Tôi bế Hạt Sắc về phòng mà trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Tôi không nghĩ nó sẽ thành ra như thế này.
Bọn nhỏ có phải đã quá mức tiêu cực hay không?
Đặt con bé nằm lên giường rồi đắp chiếc chăn dày lên cho em ấy, khi tôi định rời đi thì em ấy níu lấy góc áo tôi lại.
"Đại nhân, ngài thật sự tin em sao?"
Tất nhiên ta tin ngươi rồi.
Thật xin lỗi khi để người khác nghi ngờ ngươi như vậy.
"Ngươi sẽ không phản bội ta, đây là niềm tin ta dành cho ngươi!"
Con bé nghe tôi nói xong mà bắt đầu do dự, không biết con bé này đang do dự chuyện gì.
"Ngài có thể cách âm căn phòng này không?"
Con bé nói ra một yêu cầu thật kì lạ, tôi nhìn vào mắt con bé, trong đôi mắt đó chứa đựng sự quyết tâm vô cùng lớn.
Con bé này muốn gì đây, cách âm một căn phòng chỉ có tôi và em ấy, một cảnh tượng nóng bỏng lướt ngang qua trong đầu tôi nhưng rất nhanh tôi đã loại bỏ suy nghĩ này.
Con bé hình như có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với tôi chứ không phải là hình ảnh bậy bạ đó.
Tôi làm theo lời con bé cách âm cả căn phòng.
...
Tôi đi ra khỏi phòng Hạt Sắc.
Con bé đã kể xong câu chuyện mình đã từng trải qua lúc còn nhỏ cho tôi nghe, sau đó con bé ngủ thiếp đi hay có lẽ là con bé giả vờ làm như vậy để tránh mặt tôi.
Tôi vừa đi vừa trấn an cảm xúc trong mình nhưng sát khí trong tôi vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-cua-bong-dem/858745/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.