Quận Hy Ca không ngủ mà nằm chờ anh về, hai mắt cô mở thao láo, vô cùng có kiên nhẫn. Đến tận nửa đêm, căn phòng đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng lục đục rất khẽ, Diêm Dụ mò trong bóng tối, bàn tay lạnh toát sờ lên má cô. Phát hiện cô vẫn còn thức, anh liền nhỏ giọng hỏi: "Chưa ngủ à?"
"Ừ."
"Làm gì mà chưa ngủ?" Diêm Dụ vừa nói vừa chui vào trong chăn, nhìn cô một lát, vươn tay ôm lấy cô. Thấy cô không phản kháng, anh nở nụ cười gian tà, ôm chặt cô hơn, đáy lòng có chút rục rịch.
Vòng eo mảnh khảnh chưa đầy nắm tay bị anh thu trọn, lưng cô dán vào ngực anh không kẽ hở, ánh trăng vàng nhạt vẩy lên khuôn mặt hai người, lờ mờ không rõ biểu cảm. Quận Hy Ca vì hành động bất ngờ này của anh, cơ thể hơi cứng ngắc nhưng rất nhanh liền thả lỏng. Cô tự nhiên nắm lấy tay anh, xoa xoa ủ ấm, lúc này mới khẽ khàng đáp: "Đợi anh." Nên chưa ngủ.
Diêm Dụ nhướng lông mày đầy thích thú, anh yêu thương hôn lên dái tai cô, đoạn nhắm mắt thì thầm: "Cảm ơn em."
Cảm ơn em vì đã không phủ nhận tình cảm của chúng ta, để giờ đây, anh và em có thể nằm trong chăn ấm, không chỉ trao nhau cái ôm nồng nhiệt xuất phát từ nội tâm mà còn thỏa sức nói về những tháng ngày sau này, về một nơi mà chúng ta làm nên gia đình...
Khóe môi Quận Hy Ca cong lên phác họa một ý cười dịu dàng, cảm nhận hơi thở của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-tieu-ac-ma/3049304/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.