Đứng đó tầm vài phút, Triệu Lan Ngọc liền chậm rãi quay lưng rời đi. Đôi giày cao gót nện đều xuống nền xi măng tạo thành âm thanh cực kì chói tai.
Điện thoại trong túi bất chợt reo lên, Triệu Lan Ngọc dừng động tác mở cửa xe lại. Nhìn số gọi đến là một số lạ, bà thoáng nhíu mày rồi bắt máy.
"Phu nhân..."
Giọng điệu của người phụ nữ lập tức truyền tới, khò khà khò khè nghe vô cùng khắc khổ.
Sau một hồi khép mắt suy tư, rốt cuộc Triệu Lan Ngọc cũng biết người này là ai. Bà bất giác liếc nhìn chung quanh, đoạn hạ giọng xuống thật thấp: "Có chuyện gì?"
"Phu nhân, cứu tôi... Bà nhất định phải cứu tôi, tôi thực sự rất sợ..."
Phía bên kia, thím Quyên cầm ống nghe mà khóc rấm rứt, đầu tóc rối bù, rũ rượi như ma trơi.
Triệu Lan Ngọc nghe vậy liền biết có chuyện, bà nhanh chóng ngồi vào trong xe, quát lên một tiếng đanh gọn: "Nói rõ ràng xem nào!"
"Tôi... tôi đang bị giam ở đồn cảnh sát. Bà hãy tới bảo lãnh cho tôi được không? Tôi muốn ra ngoài, bà không biết đâu, ở trong này rất đáng sợ..."
Thím Quyên ỉ ôi van nài, tiếng khịt mũi xen lẫn với tiếng khóc thấu trời khiến Triệu Lan Ngọc bực bội đến mức phát cáu. Bà cau đôi lông mày sắc sảo lại, vừa xoay vô lăng vừa bình tĩnh cất lời: "Đợi tôi đến rồi hãy nói sau."
...
Mặt trời trên cao đổ xuống như đang rót mật vào từng nhành cây ngọn cỏ của thế gian. Màu gạch đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-tieu-ac-ma/3049233/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.