Sự tình diễn ra bất ngờ, thời điểm Diêm Dụ tắm xong, bước ra đã thấy Quận Hy Ca ngẩn người ở đó.
Anh xoa nhẹ mái tóc cô, động tác yêu thương quen thuộc.
Quận Hy Ca gỡ tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "Dụ, anh thích em từ bao giờ?"
"Thích từ bao giờ sao? Ừm, anh cũng không nhớ nữa..."
Diêm Dụ nghiêm túc ngẫm nghĩ nhưng không biết phải tìm cảm giác từ đâu. Đúng thật là rất khó xác định được thời gian cụ thể mà mình yêu cô, chỉ biết rằng ngay từ ban đầu, cô đã chiếm trọn tâm trí anh, khiến anh ngày nhớ đêm mong.
"Anh không được nói dối, em... đã nằm trong tầm ngắm của anh từ trước phải không?"
"Ai nói với em như vậy?"
Diêm Dụ chột dạ nhăn nhó, anh nhéo nhẹ má cô.
Thấy thế, Quận Hy Ca liền lái thẳng vào vấn đề: "Lần anh vào nhà hỏi cưới em, rốt cuộc là vì em, hay là vì... chiếc bật lửa kia?"
"Đương nhiên là..."
Diêm Dụ đột nhiên khô khốc cổ họng, nhớ lại cảm giác tim đập thình thịch khi đối diện cô ở giữa phòng khách, anh bất giác nở nụ cười rộ.
Xoa bụng cô, anh nói: "Đương nhiên là vì em rồi. Trả lời câu hỏi hồi nãy, có lẽ anh thích em đã khá lâu."
Ánh mắt phảng phất sự ôn nhu như nắng đầu mùa, Diêm Dụ nâng tay cô lên hôn chụt, giọng điệu rơi vào một quãng xa xăm.
"Em quên rồi." Diêm Dụ rũ mắt, "Còn nhớ câu nói ấy không, thực ra anh nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-tieu-ac-ma/3049163/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.