"Tôi không coi bói đâu!"
Là một người ủng hộ trung thành của chủ nghĩa vô thần, Tô Nhược Thanh sao có thể tin vào mấy thứ huyền bí hoang đường này? Nếu không phải vì bị ông lão kia hại, cô sẽ không bị rơi vào cảnh phải cầu cứu người khác.
"Ồ...", Lâm Tiêu Khánh khẽ nhếch khóe miệng, trên đó là nụ cười đểu xen lẫn vẻ chế nhạo: "Vậy xin lỗi nhé, chỗ chúng tôi không khám bệnh!"
"Ra khỏi cửa rẽ tay trái ngồi xe buýt 305 đi đến trạm cuối, wifi ở đấy cũng tốt phết!"
Phì...
Trạm cuối của xe buýt 305 là bệnh viện tâm thần Lục Đài Sơn, Tô Nhược Thanh tức đến mức đập bàn: "Anh..."
"Tôi thấy cô còn trẻ mà hay nổi nóng nhỉ, cô nên đến bệnh viện kiểm tra xem có phải mình đến thời kỳ mãn kinh sớm rồi không", Lâm Tiêu Khánh chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Tô Nhược Thanh, bị chọc giận nhiều lần như vậy, báo thù một tí cũng đâu phải quá đáng.
"Cót két...", Tô Nhược Thanh tức giận mím chặt môi, mắt phóng ra những tia rét lạnh, hai nắm đấm cuộn chặt, xương khớp mười ngón tay kêu răng rắc.
Cô hít sâu một hơi, vẫn cố nhắc nhở bản thân, nhịn một chút sóng yên gió lặng: "Trở lại chuyện chính, ngày mai là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, ông chỉ muốn gặp anh".
"Không đi!", Lâm Tiêu Khánh lắc đầu lia lịa, đây đâu phải trả thù.
Như đã nói, sức khỏe của ông nội Tô Nhược Thanh không tốt, anh cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ, điều này anh không thể phủ nhận. Đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-co-vo-nu-than/222502/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.