"Đúng vậy! Đừng để thằng nhóc này động chân động tay vào!"
"Tên nhóc này xấu xa lắm! Phải bắt cậu ta đưa ra chứng cứ mới được!"
Mọi người vội vàng lên tiếng khiến Lâm Tiêu Khánh cảm thấy có một áp lực vô hình, nhưng Lâm Tiêu Khánh chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói với Tống Nhất Huy: "Ông yên tâm, tôi sẽ có cách khiến cho mọi người tin tôi".
Lúc này Lý Hoa Lễ cảm thấy cậu nhóc Lâm Tiêu Khánh này có vẻ là người tài năng, đừng coi thường vẻ ngoài bình thường của cậu ta, có thể cậu ta có bản lĩnh lớn đấy.
Lâm Tiêu Khánh để Lý Hoa Lễ ngồi xuống ghế, anh lấy ra một bó cây ngải đốt lên rồi đưa mấy vòng quanh đầu Lý Hoa Lễ, mùi hương của cây ngải nhanh chóng bao phủ cả căn phòng rồi lan ra cả ngoài hành lang.
"Tên nhóc này làm trò gì vậy? Mùi nồng nặc quá, đến lúc mà không chữa khỏi cho giáo sư Lý Hoa Lễ thì đẹp mặt lắm đây!", trong số những người đứng vây xem có một người hình như không chịu được mùi cây ngải liền lớn tiếng quát tháo.
Sau khi đưa năm vòng xong, cây ngải chỉ còn một đoạn, Lâm Tiêu Khánh bỏ xuống bên cạnh chân trái của giáo sư Lý Hoa Lễ, rồi lấy con dấu đỏ ấn lên tay của Tống Nhất Huy.
"Cậu làm cái gì đấy!", Tống Nhất Huy chưa kịp phản ứng lại thì trên ngón tay cái đã có một dấu đỏ.
"Sao ông keo kiệt thế! Tôi chỉ mượn khí tức trên cơ thể ông một chút thôi mà!", nói xong Lâm Tiêu Khánh cầm tay Tống Nhất Huy ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-co-vo-nu-than/1105158/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.