Nhã Nhạc rùng mình bật dậy. Toàn thân nhớp nháp, ướt sũng mồ hôi. Quần áo dính chặt vào thân thể, khó chịu vô cùng.Một chiếc khăn tay từ trên trán Nhã Nhạc trượt xuống.
Lúc này nàng mới để ý, thành giường còn có một người đang dựa vào ngủ, hơn nữa tay y còn gắt gao nắm chặt tay nàng. Có lẽ, cảm giác ấm áp trong cơn mê, chính là từ bàn tay này đi. Đáy mắt Nhã Nhạc khó được mà xẹt qua một tia ôn hòa.
Có thể là do bị Nhã Nhạc đánh động, người kia cũng từ từ tỉnh dậy.
Nhã Nhạc kinh diễm!
Lần đầu tiên nàng cảm thấy các thành ngữ như bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn là quá tầm thường để miêu tả một dung nhan.Lần đầu tiên nàng thấy, một khuôn mặt đẹp đến nỗi sinh viên năm 4 khoa kiến trúc trường Đại học Xây dựng như nàng khó mà phác họa lại được.
Vượt qua tất cả các quan niệm khắt khe về thẩm mĩ từ cổ đại đến hiện đại, kia khuôn mặt trứng ngỗng nõn nà trắng sáng, kia đôi lông mày lá liễu, đôi mắt phượng trạm lam tinh xảo cuốn hút, kia sống mũi cao thẳng, kia môi mỏng mềm mại hồng hào như cánh hoa đào nở rộ ngày xuân.
Trên hết chính là khí chất u nhã cao quý tự nhiên như hàn mai lặng lẽ trổ hoa trong sơn cốc, tĩnh lặng, nhẹ nhàng mà khiến người người phải ngước lên tôn kính, tục nhân phải hít thở không thông, chỉ sợ một hơi thở cũng đánh động đến nàng.
Tiểu mỹ nhân mang dung nhan như thiên thần tầm 12, 13 tuổi trước mắt Nhã Nhạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-ca-chep-vuot-vu-mon/1414522/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.