Trời còn khá sáng, mặt trời vẫn lười biếng chưa chịu thức giấc. Những giọt sương cùng khí trời lạnh lẽo sắp sang đông chỉ làm cho con người ta muốn đắm mình vào trong chăn ấm áp mãi thôi.
Bích Trâm cựa mình thức giấc, đầu óc cứ ong ong cả lên. Chợt, Bích Trâm cảm thấy mình giống như bị kìm hãm bởi một thứ gì đó liền cố gắng mở thật to mắt ra nhìn, Bích Trâm khá bất ngờ vì khuôn mặt phóng đại của người đang rúc sâu vào lòng ngực của mình.
*Bích Trâm pov*
"What the....!!!! Sao Thy Ngọc ở đây ?! Lại còn ngủ trong lòng mình nữa ?! Aishh, nói chung là mình bây giờ không muốn chạm mặt với cậu ấy đâu... Ehh, mà khoan, hình như đây đâu phải là phòng của mình ?! Oh my gosh, đừng nói đây là phòng của cậu ấy đấy nhé !!!! "
Bích Trâm nhìn Thy Ngọc thì chỉ nhớ đến cái người trong mộng mà Thy Ngọc lúc trước nhắc đến thôi. Nghĩ đến đây, một trận lạnh lẽo kéo về xâm chiếm lấy Bích Trâm. Cô đang muốn thoát ra khỏi vòng tay của Thy Ngọc thì bất chợt Thy Ngọc siết chặt lại cái ôm hơn.
-Cậu định đi đâu ?! Thy Ngọc mở đôi mắt to tròn của mình lên nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
-Ừm, tớ muốn về nhà. Cảm ơn cậu vì tối qua đã chăm sóc cho tớ. Bích Trâm khẽ xoay người, quay mặt sang hướng khác, cố né tránh ánh mắt của Thy Ngọc.
-Hôm qua cậu say và tớ đã thay quần áo cho cậu. Thy Ngọc cười cợt
-WHAT ?! Are you kidding me ?! Bích Trâm bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-be-cong-co-ban-cung-ban/974771/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.