Chương trước
Chương sau
"Có thể xem là lấy thân hồi báo không?"
Nhìn gương mặt có phần anh tuấn đang mỉm cười, con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào mình, phía dưới hang động chật hẹp bị thứ cứng cáp lắp đầy bên trong...
Mộc Thiên Trang phẫn nộ nhưng đầy bất lực...
Đối phương cứu nàng không sai, nhưng nàng là người đã có phu quân...
Cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng...
Nàng phẫn hận nhìn người nam nhân này, hận không thể một tay lập tức bóp chết hắn...
Bất quá dù đủ sức làm chủ được tinh thần, nhưng thể xác của nàng đã quá mệt mỏi, muốn vận chuyển linh lực tự bạo cũng không làm được...
"Ưm, A Ha"
Tạ Minh mặc kệ nàng có suy nghĩ gì, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, cúi đầu mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi căng mọng, thô bạo tách ra hai cánh môi, cái lưỡi tham lam thò vào thưởng thức nước ngọt trong miệng...
Hắn biết chắc nàng khác mấy người Hoàng Yến hay Michael, nàng là phụ nữ thành thục, từng trải qua biến số cuộc đời,...hắn không phải nam nhân đầu tiên của nàng, muốn nàng ghi nhớ tên hắn trong lòng nàng không hề dễ dàng như vậy...
Ít nhất thì việc chiếm đoạt nàng là một bước tiến lớn trong nhiệm vụ chinh phục nữ nhân này...
Nàng đã có quan hệ cùng phu quân, hắn cũng phải xảy ra quan hệ với nàng...từ đó để trong lòng nàng có ấn tượng khó có thể phai nhòa với hắn...
Dù đó là yêu hay hận...
Hận và yêu nghe thì có vẻ rất xa, nhưng nếu biết cách khai quật, chúng nó luôn cách nhau chỉ một tấm màng mỏng mà thôi...
Chụt chụt
Tạ Minh điên cuồng nút cái lưỡi khiến đầu óc Mộc Thiên Trang trống rỗng, nàng chưa từng bị đối xử mạnh bạo như thế trước đây...
Doãn Chí Bình thậm chí thực lực còn kém nàng một chút, trong quan hệ vợ chồng rất nhẹ nhàng lễ độ, hắn sợ làm nàng phật lòng...
Tạ Minh sao có thể để nàng có thời gian suy nghĩ? Hiện tại là thời điểm mỹ phụ này yếu ớt dễ xâm nhập nhất, nếu để nàng bình thản khôi phục, khi đó nàng lại trở về Hóa Thần cường giả cao cao tại thượng mất...
Hắn hai tay siết chặt eo nàng, ép sát gò bông đào hùng vĩ vào ngực mình, nhịp tim đập trong lồng ngực hai bên, đối phương đều có thể cảm nhận được...
Cảm giác ấm áp mà cơ thể mang lại trong làn nước lạnh, Tạ Minh vô cùng hưng phấn
Côn thịt vốn nằm im trong u cốc chật hẹp cũng từ từ chuyển động...
Mộc Thiên Trang trong lòng hốt hoảng, biết rằng hôm nay khó tránh khỏi kiếp này, nàng nhẫn nhịn tức giận, cố gắng kiềm nén khoái cảm ngày càng gia tăng...
Quyết không phát ra âm thanh thoải mái mê người của mình...
Tạ Minh hôn nàng một chút, tạm thời rời môi, nhìn đôi môi ửng đỏ trơn bóng, hắn mỉm cười, tiếp tục hôn khắp khuôn mặt như được làm bằng gốm sứ kia, liếm láp vành tai tinh xảo, vùi đầu vào mái tóc bồng bềnh...
Ngửi lấy hương thơm thành thục quyến rũ của người phụ nữ, hắn khàn khàn giọng thủ thỉ:
"Thê tử của Doãn Chí Bình kia đã chết trong tay Thụ Yêu, Tạ Minh ta cứu được là Mộc Thiên Trang của ta!"
Mộc Thiên Trang trong lòng rung động mãnh liệt...
Hắn vậy mà biết đến danh tính phu phân mình?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mộc Thiên Trang cảm thấy bất an dữ dội...
Bên dưới hai bộ phận tư mật vẫn cọ xát tiếp xúc với nhau, tiểu huynh đệ của Tạ Minh nhẹ nhàng ra vào, không nhanh không chậm làm việc...
Nhìn thấy nét mặt bất an trên gương mặt thiếu phụ lo lắng, Tạ Minh hơi không vui hừ lạnh nói:
"Kẻ tên Doãn Chí Bình không xứng với Thiên Trang nàng"
Nói xong lại tiếp tục cướp lấy môi thơm, mặc cho nàng yếu ớt dãy dụa, phía dưới bắt đầu gia tốc gia tăng tốc độ...
Bạch bạch...
Bên trong dòng nước, sự ra vào ngày càng mãnh liệt, làn nước mát mẻ cuốn đi toàn bộ dung dịch do người tiết ra...
"A"
Mộc Thiên Trang nhíu mày, cái của hắn quá lớn làm nàng đau đớn, lại thêm nước nhờn bị cuốn trôi khiến nàng đau rát...
Tạ Minh nhận ra khó khăn của nàng, đưa tay bế phóc thân hình thành thục lên, hai bộ phận thầm kín vẫn gắn kết chặt chẽ...
Hắn phi người lên một hòn đá lớn, ngồi bệch xuống, đặt Mộc Thiên Trang ngồi trên đùi, vách động càng thêm siết chặt côn thịt nóng hổi...
Ở tư thế này, Tạ Minh thoải mái bú mút lấy hai bầu sữa đầy đặn thơm ngát...
Mộc Thiên Trang dần cảm giác được sự sung sướng mà ân ái mang lại, bất quá hận ý trong lòng không hề suy giảm, như thú bông bị người khác nào nhặn...
Gắt gao cắn chặt môi, không cho tiếng rên nơi cổ họng muốn rên la...
"Cô bé của nàng còn khít quá, ta thích lắm" Tạ Minh nhả ra đầu nhũ ướt át, cảm nhận khe thịt bó sát, lên tiếng khen ngợi...
"Thiên Trang của ta nha, nàng thật mẫn cảm, lại nhiều nước như vậy, thoải mái quá" Tạ Minh từ bên dưới thúc lên.
Lầy lội, trơn bóng, chật hẹp, mềm mại đầy khoái cảm...
Mộc Thiên Trang nhắm lại đôi mắt đẹp, quyết không nghe kẻ xa lạ bỉ ổi này, nàng thầm nghĩ đợi khi khôi phục hoàn toàn chuyện đầu tiên phải làm là giết chết hắn...
"Thả lòng thân thể, ta có chuyện này muốn cho nàng xem" Tạ Minh báo hiệu, không đợi nàng phản ứng, một lần nữa hung hăng cướp lấy cái lưỡi thơm ngọt trong miệng...
Bên dưới u cốc ướt át, một tia hồn lực chuyển qua cơ thể nàng, mang theo một đoạn ký ức...
Trí nhớ tu sĩ phần lớn sẽ cất giấu trong linh hồn, đó là lý do vì sao rất nhiều người thường bị kẻ khác sưu hồn để cướp lấy trí nhớ...
Mà Tạ Minh chủ động truyền tải ký ức qua linh hồn cho nàng...
Mộc Thiên Trang cũng nhận được điều đó, nàng trong lòng thầm cười nhếch, xem ngươi muốn giở trò gì...
Mặc kệ đoạn ký ức kia hòa nhập cùng linh hồn...
Chỉ thoáng chốc, sắc mặt nàng thay đổi hoàn toàn, làn da vốn đã khôi phục một chút huyết sắc trở nên trắng bệch...
Tạ Minh thậm chí cảm nhận được cơ thể ấm áp của nàng đang cực kỳ run rẩy...
Hắn truyền tải toàn bộ nội dung của Doãn Chí Bình đã phản bội nàng, hắn cũng không dấu giếm việc hắn giết chết đối phương...
Tạ Minh không muốn che giấu, cũng chẳng việc gì phải che giấu, hắn không cho phép bản thân làm như thế dám làm phải dám nhận...
Thả chậm tốc độ kết hợp, ôm lấy thân thể run rẩy, bàn tay ôn nhu vuốt lấy mái tóc còn đẫm nước của nàng
Mộc Thiên Trang trong lòng hoàn toàn trống rỗng, nước mắt lăn dài trên má, nàng ngơ ngác để mặc hắn tùy tiện, thậm chí còn vô thức dựa đầu vào lồng ngực săn chắc kia...
Nữ nhân bị phản bội là thời điểm yếu đuối nhất, chưa kể đến khi nàng sẵn sàng hi sinh bản thân vì đối phương nhưng kết cục vẫn bị phản bội...
Tạ Minh nhân cơ hội thì thầm bên tai nàng: "Nàng đã hiểu vì sao ta nói "Thê tử của tên Doãn Chí Bình kia đã chết, Tạ Minh ta cứu được là Thiên Trang của ta" chưa...?"
Mộc Thiên Trang hơi run run, nàng lúc này như người vô hồn, chỉ có cảm giác sung sướng nơi âm đạo vẫn không suy giảm...
Vì nam nhân này lại bắt đầu di chuyển cơ thể...
Lúc này Tạ Minh không tiếp tục ôn nhu nữa, hắn cần hoàn toàn khắc tên mình trong đầu của nàng vào thời điểm này...
Từ trong Ấm Trần Ca lấy ra một tấm nệm, Tạ Minh nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngửa nhìn tấm thân quyến rũ mê người kia, hắn từ từ đè lên...
Bên trên chiếm lấy môi lưỡi thơm tho, hai tay bóp lấy đôi gò bông...
Bên dưới ra vào liên tục...
Phạch phạch phạch...
Mộc Thiên Trang lúc này rất muốn rên rỉ thành tiếng, khoái cảm dâng trào trong lòng người mỹ phụ, nhưng nghĩ đến người đang xâm phạm nàng, lại là người giết chết trượng phu, nhưng trượng phu đó lại là người muốn phản bội mình...
Các cảm xúc đan xen, mâu thuẫn với nhhau khiến Mộc Thiên Trang như muốn điên lên...
Nhưng lại có một tia kích thích...
"Nàng quả nhiên là vưu vật trời ban, Thiên Trang, nhìn vào mắt ta"
Tạ Minh vừa nhấp vừa nhìn nàng...
Mộc Thiên Trang nhìn thẳng vào bên mắt đỏ như máu trên khuôn mặt kia...
Ngoài vẻ ngoài tà dị, còn có thêm một tia ôn nhu, như muốn hòa vào một thể với nàng...
Mộc Thiên Trang hốt hoảng, quay đầu sang nơi khác, trong lòng mắng hận tâm cảnh yếu ớt của mình...
Tạ Minh làm sao chịu buông tha...
"Hửm, không nghe lời? Xem ta làm thế nào trừng phạt nàng" Hắn hừ hừ nói, bên dưới bắt đầu nhanh chóng nhấp liên hồi...
Bạch Bạch Bạch
Da thịt va vào nhau, mỗi cú thúc chạm đến tận cùng của cơ thể, Tạ Minh làm mạnh và nhanh đến mức cả hạ thể của hắn như muốn lấn vào trong hang sâu của nàng...
Mộc Thiên Trang thân thể run bần bật, lỗ nhỏ của nàng đang mở rộng, thứ cứng cáp nóng hổi kia ma sát các mảnh thịt mềm mại mẫn cảm khiến nàng gồng mình chịu đựng không phát ra âm thanh...
"Nhìn ta nào?" Tạ Minh hỏi lại lần nữa, bên dưới gia tăng tốc độ...
Gương mặt người phụ nữ vẫn quay đi, nước mắt chảy dài trên má, lông mày nhíu lại vì âm đạo hơi đau đớn...
Tạ Minh trong lòng sót xa, biết nàng đau đớn, bất chợt thả chậm tốc độ, cúi đầu xuống lưỡi ôn như liếm láp nước mắt trên gương mặt mỹ lệ...
Giai nhân trong lòng chấn động, nam nhân này khi thì thô bạo, khi thì dịu dàng khiến nàng không biết đâu mới là hắn...
Tạ Minh xoay người nàng nằm nghiêng, hắn cũng ngã người nằm đối diện...
Vòng tay ôm thân thể mê người vào lòng ngực, đem một chân nàng gác bên hông hắn, côn thị chầm chậm chuyển động...
Ở tư thế này thì Mộc Thiên Trang muốn trốn cũng trốn không được, dành phải nhìn khuôn mặt khiến nàng căm ghét...
"Ta cũng có nữ nhân của bản thân ta, hơn nữa không chỉ một người" Tạ Minh chợt ôn nhu nói, ánh mắt thoáng thẩn thờ một chút, hiện lên một tia chiều chuộng khiến tim Mộc Thiên Trang hơi đập nhanh...
"Các nàng ấy đều rất tốt, xinh đẹp không hề kém nàng thậm chí có vài người hơn nàng, các nàng ấy chính là sinh mạng, là phúc phận của ta" Tạ Minh nhu hòa nói tiếp, côn thịt vẫn ra vào ổn định...
"Khi ta lần đầu nhìn thấy nàng và Doãn Chí Bình, ta thậm chí cũng chẳng tỏ ra hâm mộ gì hắn khi có thê tử sẵn sàng hy sinh vì hắn như nàng"
"Bởi vì ta thừa biết được, nữ nhân của ta cũng không tiếc sinh mạng mà làm như thế"
"Nhưng bản thân ta làm sao có thể để nữ nhân của mình rơi vào trường hợp đó, ta thề cho dù Tạ Minh ta có chết cũng không thể để trường hợp đó xảy ra"
"Ta mặc kệ Thiên Trang nàng, có hận ta bao nhiêu đi nữa, thì không ai có thể ngăn cản, giờ phút giây này nàng đang thuộc về bản thân ta, là người đàn bà của ta"
Như để chứng minh lời mình, Tạ Minh bên dưới thúc mạnh vài cái, ngậm lấy môi nàng...
Mộc Thiên Trang trong lòng mắng vô sỉ, nàng hiện tại toàn thân không thể hành động, kẻ nàng lại có thể nói lời đạo mạo như thế...
Nằm nghiêng thân mật cùng nhau hồi lâu...
Tạ Minh cảm thấy bây giờ không hài lòng với tư thế này, hắn muốn vào sâu nàng nhất có thể...
Lật người nàng lên, để nàng chổng bờ mông cao, ở tư thế này có thể thấy hai hang động bí ẩn nhất...
U cốc chật hẹp đã sớm ướt đẫm
U cốc thứ hai nhỏ xíu không thấy lối vào, các nếp xếp gấp hồng nhạt càng khiến nó càng trở nên bí ẩn...
Mộc Thiên Trang xấu hổ tức giận, biết hắn đang quan sát hết toàn bộ nơi thầm kín của mình...
Tạ Minh không nói gì, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn, từ phía sau đâm phập vào...
"Ư, Hừ hừ"
Rốt cuộc Mộc Thiên Trang vô thức hé miệng rên rỉ, tư thế này nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua, khoái cảm dâng trào...
Tạ Minh nhấp mạnh...
Bạch bạch
Một tay vỗ bờ mông căng tròn, đầy đặn thịt, vừa vỗ vừa hung hăng nói:
"Hắn không bảo vệ được nàng, ta bảo vệ là được"
Bốp
"Ta muốn nàng thành của ta thì nàng không thoát được"
Bốp
"Tất cả những gì hắn làm với nàng, ta cũng đã làm, thậm chí còn làm tốt hơn hắn"
Bốp
"Ngoan, thả lỏng một chút, ta trị thương cho nàng"
Mộc Thiên Trang nhắm mắt chịu đựng, thân thể thành thục như trái quả đến mùa thu hoạch, bầu ngực đung đưa theo mỗi lần ra vào của nam nhân...
Không hiểu sao, cảm giác tội lỗi với phu quân đang dần biến mất...
Trái lại, khoái cảm tràn ngập, miệng thơm hơi mở...
"Ưm, sướng!"
Đột ngột vô số linh khí từ khắp nơi truyền về khiến Mộc Thiên Trang thốt lên rên rỉ
Tạ Minh vận chuyển Tiên Long Điển, thu nạp linh khí về thân thể nàng...
"Lão bà của ta, sướng không?" Nghe nàng rên rỉ, hắn mở miệng trêu chọc...
Mộc Thiên Trang thầm hận, nàng sung sướng vì linh khí trị liệu kia, không phải vì cùng hắn kết hợp, hơn nữa ai là lão bà của hắn chứ?
Tạ Minh cũng không tiếp tục đùa giỡn, tập trung vận công trị liệu thương cho nàng...
Không bao lâu, linh lực Mộc Thiên Trang khôi phục được hai phần, thực lực miễn cưỡng sánh ngang với Kim Đan kỳ...
Tạ Minh dừng vận chuyển công pháp, xoay người ôm nàng vào ngực:
"Ta không ngu gì mà trị thương hết toàn bộ cho nàng, sợ nàng ngay lập tức bóp chết ta mất, nàng phải yếu yếu một chút ta mới dễ làm nàng"
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi" Mộc Thiên Trang lúc này đã dư sức nói chuyện, trừng mắt nhìn Tạ Minh quát lớn
Chụt
Tạ Minh nghịch ngợm hôn chụt vào môi nàng, dỗ ngọt nói:
"Mặc kệ đó là yêu hay hận, chỉ cần có nàng ở bên, ta đều mặc kệ"
Mộc Thiên Trang rung động, xoay mặt đi nơi khác, thầm mắng người này không biết xấu hổ, sống trên đời lần đầu tiên nàng nghe được câu buồn nôn như thế... (Ờ đúng thật)
Nàng biết tình trạng hiện tại, dù đã khơi phục nhưng muốn thoát khỏi tay người này là suy nghĩ viễn vông...
Về phần tự bạo, nàng không làm được
Mộc Thiên Trang nàng không ngu đến hai lần khi chết thêm lần nữa vì kẻ đã phản bội mình không lấy một cái nhíu mày...
Huống chi ân tình đôi bên xem như đã trả hết, mặc dù cùng Doãn Chí Bình cưới nhau đã lâu, nhưng phần lớn chỉ dành thời gian bế quan tu luyện, gắn bó rất ít khi với nhau...
Đó cũng là lý do Doãn Chí Bình có thể dứt khoát phản bội nàng, tình nghĩa phu thê được mai mối phải từ từ xây dựng, tu sĩ tuổi thọ vạn năm, bọn hắn cưới nhau chưa tới 20 năm, chưa kể Doãn Chí Bình ham muốn quyền lực tuyệt đối làm sao có thể chịu đựng khi nhìn thấy cơ duyên trước mặt.
Tạ Minh ôm ấp thân hình mềm mại đầy đặn, nhưng chợt nhớ đến gì đó, hắn thăm dò hỏi:
"Nàng chưa về Thiên Mộc Tông bao lâu rồi?"
Mộc Thiên Trang ngậm môi không trả lời...
Bạch bạch
Tạ Minh nhấp mạnh kịch liệt...
"Gần...gần 1 năm" Nàng không chịu nổi đành phải đầu hàng nói...
Tạ Minh thầm hô, thảo nào nàng không biết dung mạo của hắn khi đang bị truy sát.
"Sau này nàng không cần trở về nữa"
"Tại sao?" Mộc Thiên Trang mở miệng vô thức thắc mắc
"Bởi vì, phu quân của nàng giết chết thiếu chủ Thiên Mộc Tông, nàng đương nhiên chỉ có thể theo ta" Tạ Minh gương mặt không có gì nói...
"Phu quân?" Mộc Thiên Trang khó hiểu, chợt hai má đào đỏ bừng, lạnh lùng nói:
"Muốn làm phu quân ta? Ngươi nằm mơ!"
Tạ Minh cười quỷ dị, kề sát vành tai nàng thì thầm: "Đúng nha không phải phu quân vậy thì lão công, chồng của nàng? Chưa kể nếu không phải phu quân vậy ai đang lấp đầy cô bé của nàng đây"
"Ngươi...vô sỉ" Mộc Thiên Trang giận dữ, vung tay tát mạnh...
Tạ Minh sao có thể để nàng như ý, nhanh chóng chụp lấy tay nàng, bất ngờ hé miệng ngậm lấy các ngón tay tinh xảo, nút chùn chụt...
Mộc Thiên Trang phát điên, nàng chưa từng gặp kẻ nào vô lại, vô liêm sỉ như vậy, nàng xoay người muốn bỏ chạy...
Tạ Minh sao có thể buông tha, vươn người đuổi theo, nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, tách chân nàng ra...
Côn thịt lại chui vào nơi ẩm ướt...
Môi tìm đến môi...
Biết tạm thời không thể thoát khỏi người này, hắn quá mức xảo quyệt, Mộc Thiên Trang tạm thời đành thả mình cam chịu...
Bạch bạch
Vừa ra ra vào vào, Tạ Minh nhả môi nàng ôn nhu nói:
"Ta muốn chiếm lấy nàng, vì ta biết nàng là một người thê tử tốt, vừa xinh đẹp lại kiên cường chỉ có kẻ ngu như Doãn Chí Bình mới bỏ lỡ"
"Hừ" Mộc Thiên Trang hừ lạnh, hai mắt khép hờ mặc hắn chiếm đoạt, nàng vẫn chưa thể mở nút thắt mâu thuẫn trong lòng...
Biết mâu thuẫn trong lòng nàng vô cùng phức tạp, Tạ Minh cũng không gấp gáp, trước hết cần dỗ ngọt nàng, ít nhất để nàng không tìm cách trốn khỏi tay mình, hắn ôn nhu thủ thỉ:
"Ta sẽ không cho phép nàng trốn, phu thê chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm"
Vừa nói vừa gia tăng tốc độ...
"Hừ, nằm mơ đi" Mộc Thiên Trang phản bác, mặt mũi ửng hồng vì khoái cảm...
"Có được nàng, quả thật là phúc phận của ta" Tạ Minh nghiêm túc nói.
"Vô sỉ, thật sự quá buồn nôn, Ư, hừ hừ" Mộc Thiên Trang vừa mắng xong, côn thịt kia đã thúc mạnh đến nơi tận cùng của tử cung nàng, chỉ có thể hé miệng thở dốc...
Tạ Minh lời nói là thật, xuất thân từ trái đất mặc dù chưa có người yêu ở kiếp trước suốt ngày chơi game nhưng nhờ hắn thường xuyên coi phim tình cảm nên hắn mới áp dụng, chưa kể hắn cũng không xem trọng lớp màn mỏng kia, Mộc Thiên Trang nếu ở kiếp trước nàng còn đẹp hơn cả Hoa Hậu, có được nàng thì hắn còn mong gì hơn?
Vì là tu chân giả, thân thể các nàng đều thon gọn, lại còn uyển chuyển linh hoạt, làn da lán mịn không nhiễm bụi trần, không hề trang điểm, phấn son mà môi vẫn đỏ rực...
Điều này là thứ mà nữ nhân kiếp trước sống trong bầu không khí ô nhiễm, ăn thức ăn đầy hóa chất không thể nào so sánh được...
Mặc kệ Mộc Thiên Trang có tin hay không, Tạ Minh vẫn ra sức chạy nước rút...
"Hừ, nhẹ một chút!" Mộc Thiên Trang rên rỉ, côn thịt Tạ Minh quả thật rất lớn, nó khiến nàng bị lắp đầy, hắn lại hành động khiến nàng như muốn phát điên...
"Lão bà à, nàng có bí quyết gì không? Ta như bị nàng bóp nghẹt" Tạ Minh thở sung sướng khàn khàn hỏi...
"Là do của ngươi quá lớn" Mộc Thiên Trang gắt giọng, Doãn Chí Bình chỉ bằng chưa tới một nửa của Tạ Minh, lúc giao hoan lại cực kỳ nhẹ nhàng, nào như tên này, muốn làm chết người ta mới hài lòng...
"Sau này thứ to lớn này sẽ là của nàng, chịu không?" Tạ Minh vừa nhấp vừa bóp hai bầu sữa, xoa đầu nhũ như trái nho kia...
"Chỉ quỷ mới thích ngươi" Mộc Thiên Trang trợn mắt, bất quá khe rãnh lại chảy nước...
Tạ Minh mỉm cười, cảm thấy tiến độ giữa hai người không tệ, mặc dù nàng còn chống đối, nhưng chí ít cũng đã nói chuyện cùng hắn...
"Ta sắp ra rồi, bảo bối chịu đựng một chút, ta làm mạnh nhé" Tạ Minh trưng cầu ý kiến của nàng
Tu luyện công pháp Song tu như hắn làm sao có chuyện dễ ra như thế?
Không đợi nàng phản bác, hắn ra sức nhấp mạnh liên tục, chơi nàng trong mọi tư thế
Bạch bạch bạch
"Á, giết..giết ta đi, chết ta, hừ hừ"
Mộc Thiên Trang ánh mắt ngập nước, mồ hôi đầm đìa, vòng một lắc lư, dưới chân co thắt dữ dội, một làn nước ấm phun trào...
"Ta ra, nàng tuyệt vời lắm, hừ" Tạ Minh gồng mình, cơn sướng dâng lên tận óc, côn thịt giật giật bên trong
"Ngoài...bên ngoài, mau rút ra, ưm" Mộc Thiên Trang rên rỉ, không quên đẩy hắn ra...
Tạ Minh làm sao có thể để nàng làm vậy: "Nàng là thê tử của ta, ta muốn vào bên trong, phản đối vô hiệu"
Nói xong nhấp mạnh gần chục lần cuối cùng, tinh hoa nóng hỏi bắn thẳng vào...
"Nóng, á, nóng quá, sướng, chết mất, Tạ Minh ta hận ngươi hic"
Nàng nước mắt chảy dài, miệng thơm thở hổn hển...
Lần đầu tiên nàng được ra bên trong...
Tạ Minh ôm chầm thân thể mềm mại, đè nén cơn sướng bế vội nàng về đệm...
Đặt nàng nằm ngửa ra, tách hai chân thon dài ngắm nhìn huyệt động lầy lội đó. Hai mép môi lúc này đỏ ửng nở rộ như hoa, bên trong là sinh mệnh màu trắng chảy dài ra ngoài.
Tạ Minh vội vàng khép lại cánh hoa, hy vọng mãnh liệt nàng mang thai con mình...
Mộc Thiên Trang là nữ nhân thành thục, quyến rũ từng trải, tu vi cao, so với Yên Hoàng Yến các nàng thích hợp để nàng làm mẹ hơn...
Lúc này hắn mới nằm xuống, đưa tay vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên trán, ôn nhu hỏi:
"Nàng còn giận ta chứ?"
"Muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Nằm mơ" Mộc Thiên Trang trợn tròn kiên cường nói, nàng không muốn cho tên này sắc mặt tốt nào
Tạ Minh cười, không hiểu sao hắn lại thích tính cách giận dữ của nàng, hai người trần truồng, Tạ Minh ôn nàng.
Mộc Thiên Trang mặc dù không ôm hắn nhưng cũng nằm im...
"Như đã nói, chỉ cần nàng bên cạnh ta, hận hay là yêu tất cả không quan trọng" Tạ Minh nắm bàn tay mềm mại thon dài của nàng nói.
Trái tim Mộc Thiên Trang hơi run, nàng xoay người, không thèm để ý tên này, trong lòng có tia cảm giác khác lạ...
Nhìn trên da nàng vẫn còn các vết thương, Tạ Minh cúi đầu dịu dàng hôn lấy chúng, hắn lầm bầm trong miệng:
"Ta thề sẽ không để nàng bị thương nữa"
Không cho Mộc Thiên Trang cơ hội phản ứng, hắn nhanh tay nhét viên đan dược thơm ngát vào đôi môi đỏ của nàng...
Đan dược vừa vào, đã cấp tốc lan tỏa một cảm giác thoải mái toàn thân chợt dâng lên...
Mộc Thiên Trang cảm thấy da thịt như đang lột xác, từng tế bào dồi dào sức sống, vết thương trên người nhanh chóng làm lành...
Trong chốc lát, một thân thể hoàn mỹ giữa thiên nhiên xuất hiện làm Tạ Minh hưng phấn côn thịt lập tức căng cứng...
Nàng quá đẹp rồi...
"Ngươi cho ta ăn thứ gì?" Mộc Thiên Trang không nhịn được hô lên, mặc dù chưa khôi phục thực lực, nhưng ngoại thương đã khỏi hẳn thậm chí còn tốt hơn ban đầu...
"Dưỡng Nhan Đan" Tạ Minh cũng không giấu nàng cười nói...
Mộc Thiên Trang phức tạp nhìn thiếu niên trẻ tuổi này, nhìn nụ cười tươi tắn của hắn nàng muốn ngay lập tức lao lên đánh hắn một cái...
"Nàng mặc y phục vào, nơi này mặc dù hoang vu nhưng vẫn có người lỡ như có người nhìn thấy coi như ta bị lỗ lớn rồi"
Nhớ đến hoàn cảnh nơi này, Tạ Minh hấp tấp lấy ra một bộ y phục màu lục bích, bên trên thuê lấy từng con bướm nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt, mềm mại như mây...
Mộc Lan Thơ Y, Địa cấp Hạ Phẩm Pháp Y...
Thứ này vốn là dành cho Thơ Nhi nhưng hiện tại xem ra nó đã có chủ, dành phải kiếm y phục khác cho nàng thôi...
Hắn có cảm giác Mộc Thiên Trang thích hợp với y phục này hơn...
Mộc Thiên Trang lập tức bị hấp dẫn, kiến thức của Hóa Thần Kỳ cho nàng biết thứ này bất phàm...
Tạ Minh cũng không nói gì, đưa y phục định thay cho nàng...
"Khỏi" Mộc Thiên Trang vẫn giữ thái độ như trước, từ bên trong nhẫn giới chỉ lấy ra bộ y sam màu tím...
Tạ Minh nét mặt co giật, tay cầm Y phục Địa cấp hơi lúng túng...
Mộc Thiên Trang nhìn bộ dạng của hắn muốn cười, nhưng lại cố nhịn, cất lại sam y, đưa tay bắt lấy ....
Tạ Minh lập tức bước lên:
"Ta muốn thay cho nàng được không?"
"Mơ tưởng, xoay mặt ra chỗ khác" Mộc Thiên Trang hừ sẵn giọng...
Tạ Minh lắc đầu, lấy ra Tình Lữ Y Duyên thay xong, khoát lấy Áo Choàng Bóng Tối...
Xoay người nhìn lại, một tiên tử đứng đối diện...
Mộc Thiên Trang càng thêm cao quý, càng thêm cao quý hoàn mỹ, váy dài ôm sát cơ thể đầy đặn, mái tóc được búi lên tô thêm phần trưởng thành quyến rũ...
"Nàng sau này sẽ là Thiên Điệp Tiên Tử của riêng Tạ Minh ta" Tạ Minh ôm nàng vào ngực cao hứng nói...
"Tiên Tử...Thiên Điệp sao?" Mộc Thiên Trang thì thào, không dễ dàng gì thấy được nàng không phản bác ý hắn...
"Ta cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ một chút, có được không?" Mộc Thiên Trang nhìn hắn, biết nam nhân này sẽ không dễ gì thả mình đi...
"Được thôi" Tạ Minh ngoài ý muốn gật đầu, nói: "Nàng tiến vào pháp bảo của ta từ từ suy nghĩ, bao lâu ta cũng có thể chờ được"
Mộc Thiên Trang không tỏ ra bất ngờ khi hắn có pháp bảo không gian, hắn rõ ràng là một đại thổ hào a, cho dù nói hắn là tiên nhân nàng cũng có thể sẽ tin lắm chứ.
"Được" Gật đầu đồng ý, xem ra đây là cách duy nhất lúc này... Nàng cần yên tĩnh một thời gian..
Tạ Minh ý niệm vừa động, hai người lập tức biến mất...
.....
Bên trong Ấm Trần Ca
Lý Mai Ngân đang tu luyện Vũ Kỹ, thời gian qua nàng ở cùng Tạ Minh quan hệ hai người tăng tiến không ít, nhất là mỗi lần hắn trị thương cho Cơ Linh khiến nàng đỏ mặt bừng bừng...
Bạch Thiên Nhi và Fenrir vẫn đắm chìm trong thế giới riêng cùng Tâm Thông Kiếm Pháp và tài nguyên tu luyện của mình, còn Phạm Ngọc Tuyết vẫn đang yên tĩnh tu luyện, xem ra mỗi người có không ít tiến bộ...
Chợt...
Không gian hơi gợn sóng, Lý Mai Ngân biết nam nhân trong lòng tiến vào, nàng dừng việc tu luyện, cười rạng ngời nghênh đón...
Chợt, nhìn thấy hai thân ảnh nam nữ cùng nhau xuất hiện...
Lý Mai Ngân quan sát nữ tử kia...
Thân thể nàng run động mãnh liệt, cặp mắt xinh đẹp ngập nước trợn to nhìn, miệng nàng run rẩy nói:
"Sư...Sư phụ?"
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.