Chương trước
Chương sau
Phía Nam Á Châu Đại Lục
Lãnh thổ mảnh đại lục này quả thật quá lớn, lớn đến mức nhiều nơi hầu như không có nhân loại sinh sống...
Một thân ảnh trên mặt mang lấy mặt nạ hình kẻ hề cười hết sức tà dị, thân phủ áo choàng đen, toàn bọ thân hình như tan vào bóng tối...
Tạ Minh lúc này dậm lấy Thuấn Ảnh Tiêu Dao Bộ, thân hình như quỷ mị xuyên qua từng cây cổ thụ cao lớn trọc trời, tốc độ hầu như đạt mức nhanh nhất...
Hắn quả thật rất muốn rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này...
Nơi đây, một dãy núi hoang, không thuộc phạm vi bất kỳ thế lực nào, chiều dài liên miên nối liền không dứt, không gian hoang vu hoang vắng vô cùng, địa hình hiểm trở dị thường, hầu như không có đất bằng đáng nói...
Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tên yêu thú chặn giết, Tạ Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua, bất quá vì gia tài đã không ít, lần này hắn chả thèm thu xác đám yêu thú này...
...
Một ngày kia, Tạ Minh chợt phát hiện nhân loại, hơn nữa còn không ít...
Chỉ thấy một đám thanh niên nam nữ kết thành đoàn mà đi đến, hiển nhiên là đệ tử thế lực nào đó ngoài lịch lãm rèn luyện...
Hiện tại là buổi tối, Áo Choàng Bóng Tối càng ngày phát huy công dụng kinh người của một kiện Địa cấp Pháp Y, Tạ Minh có thể dễ dàng tiếp cận nghe cuộc trao đổi giữa mấy người bọn hắn...
"Lần này tông chủ quả thật vô cùng phẫn nộ, Thiếu môn chủ, Tứ trưởng lão đồng loạt vẫn lạc, Lý sư muội thì mất tích không dấu vết, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít"
"Còn không phải sao, một lần ra chuyện, ba nhân vật trọng yếu của tông môn đều nguy cấp, sao có thể không tức giận?"
"Haizz, mặc dù hồn bài Lý sư muội vẫn còn, nhưng dung mạo nàng xinh đẹp như thế, chỉ sợ rằng so với chết nàng càng gặp chuyện thê thảm hơn"
"Tông chủ đã cho các vị trưởng lão toàn bộ xuất động, vây quét tất cả những đối tượng có liên quan, không ít người trực tiếp bị giết chết"
Tạ Minh sắc mặt hơi đổi, đây rõ ràng là đệ tử Thiên Mộc Tông, xem ra chuyện lần này hắn làm khá kín đáo, đối phương vẫn chưa phát hiện
"Nghe lời Mộc Kiêu sư đệ nói, Thiếu chủ từng chú ý đến một thiếu niên thần bí có biểu hiện bất phàm trên Đấu Trường Thú, không biết chuyện lần này liên quan gì hay không"
"Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Tông chủ đã có lệnh truy tìm tung tích thiếu niên thần bí kia"
"Ta có mang theo bức họa của hắn đây này" Một tên nam tử trong ngực lấy ra mảnh giấy lớn
Tạ Minh ánh mắt hơi co lại, chỉ thấy người trong hình anh tuấn phong trần, sau lưng có một con dê lớn như ẩn như hiện, còn có con mắt màu đỏ nhấp nháy...
Không phải hắn thì còn ai vào đây?
"Khá lắm, không hổ là Thất cấp thế lực, vẫn bị các ngươi bắt được chút ít manh mối như thế" Tạ Minh trong lòng cười lạnh
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Mộc Hào này đột ngột ra tay với mình, xem ra là tiểu tử Mộc Kiêu kia hó hé gì đó...
Nghĩ tới đây Tạ Minh trong mắt xuất hiện một tia sát khí, hận không thể quay lại Vũ Linh Thành lấy cái đầu Mộc Kiêu...
GRỪ
Đúng lúc này, một tiếng yêu thú gầm lên, chỉ thấy từ xa, một con to như chiếc xe xúc đất yêu thú xuất hiện, nó toàn thân được bao phủ vảy cứng như thiết giáp, tứ chi như bốn thanh cột đình, chiếc sừng dày sắc nhọn sắc bén vô cùng...
"Đại Địa Tê Giác - Tam gian trung kỳ yêu thú" A Ly lập tức cung cấp thông tin...
"Tới hay lắm" Đám đệ tử Thiên Mộc Tông không sợ trái lại còn mừng, trong số bọn hắn có 3 tên Kim Đan cảnh, còn lại đều là Trúc Cơ kỳ, thừa sức vây công con tê giác này...
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt bọn hắn trở nên tái nhợt, vì không biết từ nơi nào, hàng loạt yêu thú to nhỏ cùng lúc xuất hiện, gương mặt chúng nó hiện lên vẻ hoảng sợ, cắm đầu chạy như điên...
Ngay cả đám đệ tử Thiên Mộc Tông trước mắt cũng không thèm để ý, chỉ lo cắm đầu ra sức chạy thục mạng...
"A, xương ta gãy rồi"
"Không ổn, sư huynh mau cứu mạng a"
Trước một loạt yêu thú chạy tán loạn, thậm chí xuất hiện yêu thú Tứ giai đám đệ tử Thiên Mộc Tông mặc dù thi triển đủ loại vũ kỹ thủ đoạn của riêng mình, nhưng không tránh khỏi kết cục bị dẫm thành thịt nát tràng cảnh
Tạ Minh nhàn nhạt đứng nhìn, đã trở thành kẻ thù với Thiên Mộc Tông, chỉ có ngu mới đi cứu bọn hắn, nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cũng tốt...
Cái mà Tạ Minh quan tâm lúc này là đám yêu thú vì sao lại hoảng loạn như vậy...
GÀO RỐNG
Quả nhiên chỉ thoáng chốc, một âm thanh như chấn động cả vùng trời vang lên, dãy núi run rẩy kịch liệt, đám yêu thú càng hoảng sợ điên cuồng chạy trốn...
"Yêu thú Ngũ Giai trung kỳ bạo nộ" A Ly cất tiếng nói
Tạ Minh ánh mắt hơi co lại, Ngũ giai trung kỳ tương đương với Hóa Thần trung kỳ cường giả nhân loại rồi, trách không được nhiều yêu thú hoảng sợ như vậy...
Cường giả phẫn nộ, máu chảy thành sông...
Câu nói này đối với yêu thú càng thấy phù hợp...
Mở ra Nhìn Xa Vạn Dặm...
Tạ Minh lập tức hiểu nguyên nhân vì sao...
Chỉ thấy cách đây không xa, hai thân ảnh một nam một nữ điên cuồng ngự không chạy trốn...
Sau lưng bọn hắn, một cảnh tưởng khá buồn cười nhưng cũng quỷ dị vô cùng
Đó là một cái cây đại thụ đang bay, vô số cành lá, rễ dài chắc khỏe dữ tợn phá hoại toàn bộ mọi thứ những nơi nó đi qua làm bên dưới yêu thú sợ hãi chạy tán loạn cả lên.
"Thụ Yêu cấp độ Hóa Thần, không biết hai người kia làm chuyện gì đắc tội nó, khiến nó tức giận như vậy" Tạ Minh lẩm bẩm
Thân cây đang bay lượn truy sát thân ảnh kia rõ ràng là một loại Thụ Yêu, cặp mắt trên thân thụ yêu đỏ bừng, đã tức giận vô cùng...
Tạ Minh quyết định tham gia náo nhiệt...
Có thể khiến thụ yêu tức giận như vậy rời bỏ lãnh thổ để truy sát...
Nguyên nhân khả năng lớn nhất chỉ có duy nhất: Cướp đoạt bảo vật của nó...
Chuyện này Tạ Minh từng làm nên rất có kinh nghiệm, chuyện này đối với món bảo vật do hai người kia cướp được làm hắn hứng thú vô cùng...
Hai người kia mặc dù thân pháp không tệ, nhưng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ mà thôi, trong lúc nhất thời bị Thụ Yêu dây dưa không ngừng...
VÚT
Thụ Yêu đột ngột tấn công, dây leo dài ngoàng cứng cáp hướng hai người kia quật mạnh...
Người nữ quay đầu, móc ra một thanh kiếm như được làm từ gỗ, hướng dây leo chém tới...
Ánh kiếm lóe lên, dây leo đứt đoạn rơi xuống...
Thụ Yêu càng thêm tức giận, rống lên liên tục khiến đám yêu thú cấp thấp xung quanh run lên cầm cập...
"Cũng may, ta để Tiểu Lôi bên trong Ấm Trần Ca" Tạ Minh lẩm bẩm, Tiểu Lôi vẫn còn quá nhỏ, đối với tiếng gầm của Thụ Yêu cấp cao sẽ sinh ra cảm giác khó chịu...
Ở khoảng cách gần, Tạ Minh rốt cuộc quan sát diện mạo của đôi nam nữ này...
Nam nhân thân hình gầy cao, ngũ quan mặc dù không anh tuấn lắm, nhưng lại có đường nét của thư sinh
Người nữ tử lại dị thường mỹ lệ, mái tóc đen tuyền bồng bềnh, một thân y phục bó sát cơ thể, má đào hàm xuân, mắt to mị hoặc xinh đẹp, bộ ngự run rẩy theo chuyển động của thân thể, bờ mông vểnh cao đầy đặn săn chắc vô cùng, rõ ràng là cực phẩm mỹ phụ nhân...
Nhìn cử chỉ của hai người này, rõ ràng là một cặp phu thê, bộ dáng của cả hai người chỉ khoảng 30 tuổi...
Hai người lúc này gương mặt có tái nhợt, hiển nhiên trải qua quá trình dài bị đuổi giết, linh lực toàn thân đã có dấu hiệu bị cạn kiệt...
Thụ Yêu cũng không khá hơn cho lắm, nó đã bị truy đuổi đôi phu thê này thời gian dài, trước đó đã xảy ra chiến đấu một trận, tốc độ của bọn hắn dần bị chậm lại...
Cũng nhờ thế mà Tạ Minh có thể đuổi kịp bọn họ nhờ Thuấn Ảnh Tiêu Dao Bộ kết hợp với Chiến Địa Ngoa, đồng thời nghe được đối thoại của đôi phu thê nam nữ...
"Bây giờ chỉ có thể chia ra hai đường trốn, làm nó mất phương hướng" Nam tử cắn răng, nhìn sang phụ nhân xinh đẹp nói
"Quả thật chỉ còn cách này mà thôi, Bình ca, ngươi cứ giữ lấy thứ đó, nếu chạy thoát ta sẽ đến tìm ngươi"
"Trang nhi, kiếp này có thể lấy thê tử hiểu chuyện như nàng là phúc đức của Doãn Chí Bình ta" Nam tử nhìn mỹ phụ chân thành nói
"Đừng nói nữa, ta sẽ dẫn theo nó chạy về hướng Bắc, ngươi chạy về hướng Đông, tạm ở thành trì nào đó, thời gian sau ta sẽ tìm đến ngươi" Mỹ phụ vừa chạy vừa phân tích nói, thông minh trác tuyệt vô cùng...
"Được, Trang nhi bảo trọng"
Nam tử vừa dứt lời, mỹ phụ gật đầu, quay người nhìn lấy Thụ Yêu, kiếm ảnh chém lấy vài nhánh cây đang vươn đến, sau đó xoay người về hướng Bắc điên cuồng chạy trốn...
Thụ Yêu bị nữ nhân này chọc giận, điên cuồng gào rồng đuổi theo...
Doãn Chí Bình bước chân dừng lại, nhìn thê tử dẫn theo Thụ Yêu đào tẩu...
Hắn nở một nụ cười bí hiểm nói:
"Xin lỗi nàng rồi Tranh nhi, Dị Mộc quá mức quý giá, tin tưởng nếu tiết lộ sợ rằng ta và nàng sẽ bị toàn bộ đại lục truy bắt, nên ta đành làm vậy thôi, haha"
Nói xong cấp tốc xoay người rời đi, không làm theo kế hoạch của vợ minh, trái lại nhanh chóng di chuyển về hướng Tây...
Có được Dị Mộc, hắn sau này tiền đồ bất khả lượng, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn, tìm nơi ẩn cư tiến hành bế quan tu luyện, trăm năm đột phá Luyện Hư, khi đó muốn có nữ nhân nào mà không có?
Tạ Minh ánh mắt co rụt lại, phẫn nộ dâng lên trong lòng, con người hắn thật làm mất mặt nam nhân như mình...
Không những đẩy thê tử của mình dẫn theo Thụ Yêu cửu tử nhất sinh chạy trốn, bản thân lại hèn hạ muốn độc chiếm bảo vật, thậm chí còn cười được như vậy...
Tạ Minh khẳng định mình cũng không phải dạng quân tử gì, nhưng hắn không phải kẻ nhìn nữ nhân chết trước mặt mình mà không thể làm gì, thậm chí kêu hắn từ bỏ nữ nhân của mình để chạy trốn thì xin lỗi, hắn thà tự sát còn hơn...
Đối với hành vi của nam tử này phản cảm vô cùng, âm thầm bám theo đối phương...
Doãn Chí Bình dù là Hóa Thần Kì, nhưng trải qua chiến đấu với Thụ Yêu trong người còn lưu lại ám thương, lại bị truy sát thời gian dài, linh lực toàn thân không còn đến ba phần...
Bất quá Tạ Minh đương nhiên sẽ không khinh địch vì bất kỳ lí do gì, hắn phải chờ thời cơ thích hợp nhất dù sao kẻ này vẫn là tồn tại Hóa Thần Kỳ...
Khoảng cách của hai người lúc này không đến trăm mét, chân đạp Thuấn Ảnh Tiêu Dao Bộ nhẹ nhàng thuấn đi như gió, lại kết hợp thêm Áo Choàng Bóng Tối phụ trợ, không đến Luyện Hư đừng hòng phát hiện ra Tạ Minh đang tồn tại...
Rốt cuộc, cảm giác nguy hiểm đã cách xa, Doãn Chí Bình tìm một góc đại thụ um tùm vắng vẻ ngồi xuống vận hành điều tức, bỏ viên đan dược vào miệng, hắn bắt đầu khôi phục linh lực...
Tạ Minh biết cơ hội của mình đã tới Tinh Đẩu Cung đã âm thầm cầm chắc trên tay...
Đối với một Hóa Thần Kỳ, các loại Vũ Kỹ của hắn ngoại trừ Hỏa Phượng ra thì hầu như không có quá lớn tác dụng...
Nhưng Hỏa Phượng động tĩnh quá lớn thi triển sẽ bị phát hiện, hơn nữa nơi đây là một dãy núi cây cối um tùm, Hỏa Phượng xuất hiện chỉ sợ toàn dãy núi bị thiêu rụi...
Tuy nhiên Hỏa Tiễn lại khác, nó cô đọng Dị Hỏa đến cực hạn, lực sát thương mạnh mẽ, kết hợp với Tinh Đẩu Cung chính là vũ khí giết người thích hợp nhất
Tạ Minh gần đây có phát hiện ra thủ đoạn công kích cự ly xa còn rất hạn chế, ngoài trừ Chỉ Đạn và Tinh Đẩu Cung, hắn còn thiếu một bộ chưởng pháp có uy lực mạnh...
Bát Quái Hồi Thiên mặc dù là chưởng pháp nhưng lại là vũ kỹ phòng ngự...
Không tiếp tục suy nghĩ, Nhìn Xa Vạn Dặm đã kích hoạt khóa chặt thân ảnh Doãn Chí Bình, dây cung bắt đầu kéo căng lên...
Mà thân hình vốn chìm vào trong bóng tối của Tạ Minh cũng dần hiện ra, việc điều động Thiên cấp Pháp bảo không cho phép Áo Choàng Bóng Tối phát huy tác dụng nữa...
Doãn Chí Bình không hổ là Hóa Thần Kỳ, dù đang điều tức nhưng minh mẫn vô cùng, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân khiến hắn quay đầu mạnh liệt, thần thức điên cuồng lan tỏa...
Một thân ảnh thiếu niên đừng trên cành cây, tóc dày phất phất, áo choàng đen phủ kính thân thể, mặt nạ mỉm cười tà dị, để lộ con mắt màu đỏ lấp lóe ánh sáng, trường cung sẵn sàng trên tay, một mũi tên hừng hực đang được ngưng tụ, Chòm sao Bắc Đẩu Thất Tinh như ẩn như hiện sau lưng...
Trong đêm tối, thân ảnh như tử thần ấy đòi mạng Doãn Chí Bình hắn...
"Là ai, mau ra đây" Doãn Chí Bình hoảng sợ hét lớn, bản năng cơ thể điều động linh lực,...
Bị một người âm thầm như vậy nhắm vào một cách quỷ dị như thế khiến hắn sởn cả gai óc...
Nơi đây hoang vu im ắng vô cùng, vì tự tin với cảm giác của một Hóa Thần, cho dù âm thanh bước chân của kiến bò trên đất cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn...
Vậy mà đột nhiên có người trực tiếp khóa chặt sát ý mình một cách vô tung vô ảnh...
Doãn Chí Bình sao có thể không sợ hãi?
Bản năng Hóa Thần bộc phát, Doãn Chí Bình hay tay kết ấn quát lên:
"Vạn Mộc Trói Buộc"
Vô số dây leo to tướng lao đến thẳng phía Tạ Minh, mà Doãn Chí Bình xoay người ngự không, điên cuồng bỏ chạy...
Nhìn vũ kỹ quen thuộc đối phương thi triển, Tạ Minh khóe miệng nhếch lên cười tà, không ngờ đối phương là người Thiên Mộc Tông, đúng là tinh cầu này cũng tròn thật...
Tạ Minh mặc kệt dây leo tiếp cận mình, Tử sắc hỏa diễm bao trùm thân thể, trong đêm tối khiến hắn càng thêm đáng sợ, toàn bộ dây leo bị thiêu đốt hoàn toàn...
Vụt
Tên rời dây cung, Dị Hỏa tiễn khóa chặt con mồi, như xuyên toa không gian truy kích...
"Là Dị Hỏa?" Doãn Chí Bình sắc mặt trắng nhợt, tốc độ mũi tên thật sự quá nhanh, hơi nóng kinh khủng kia đã bao trùm lấy hắn...
Xèo xèo
Trong ánh mắt bình thản của Tạ Minh, lại thêm một Hóa Thần thành hóa bụi, ngay cả tro cốt cũng không còn, hóa thành hư không...
"Hừ, nếu như ngươi thông minh như Tứ trưởng lão kia, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót" Tạ Minh cười lạnh nói...
Doãn Chí Bình linh lực trên thân không còn bao nhiêu, trạng thái so với Tứ trưởng lão khi đó không tốt đẹp gì...
Hắn làm người hèn nhát, ngay cả thê tử mình cũng phản bội được, thì đương nhiên làm sao đủ quyết đoán tự bảo cầu sinh như Tứ trưởng lão...
Tạ Minh nhanh chóng tiếp cận, toàn bộ vật dụng của Doãn Chí Bình bị Dị Hỏa thiêu thành tro bụi, tuy nhiên lại có một hộp đá đen tuyền ngoại lệ còn nằm trên đất...
"A Ly, thứ này làm bằng gì, Dị Hỏa cũng không đốt được?" Tạ Minh hỏi
"Hải Hắc Thạch, loại tài nguyên khá quý hiếm, vì nó ở vùng biển sâu tăm tối, khó khai thác vô cùng" A Ly thanh thanh nãi khí ung dung đáp tiếp:
"Tác dụng cũng không tồi đâu, ngoài việc che dấu toàn bộ khí tức bên trong, có thể kháng cự hầu hết công kích, ngoài trừ Lôi Đình khắc chế nó, chỉ sợ không có thứ gì có thể phá nát thậm chí là Dị Hỏa"
Tạ Minh gật đầu, xem ra cái thứ gọi là Dị Mộc được cất giấu trong này, Doãn Chí Bình chết đi khiến hộp đá trở thành vật vô chủ, Tạ Minh tiến hành nhỏ máu....
Cảm giác thân quen nảy sinh trong lòng, hộp đá này cũng là một dạng pháp bảo, chuyên dùng để lưu trữ các loại đồ quý hiếm, nhưng hắn đã có Ấm Trần Ca rồi nên thứ này không có tác dụng quá lớn...
Hắn chỉ tò mò thứ bên trong...
Đặt tay trên nắp hộp, đang định mở ra xem...
"Keng, phát động nhiệm vụ [Cướp Thê], phần thưởng: Một lần triệu hoán Địa cấp Pháp bảo, Một lần triệu hoán Thiên cấp Vũ Kỹ, Một loại Thiên Tài Địa Bảo. Thất bại: Vô duyên cùng mỹ nữ 3 năm, Liệt dương 5 tháng"
Âm thanh máy móc vang lên khiến khuôn mặt vốn dĩ bình thản sau lớp mặt nạ trở nên hơi biến sắc:
"THÔI CHẾT!!! QUÊN MẤT NÀNG ẤY RỒI"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.