Căn phòng rơi vào trong tĩnh lặng.
“Tạ Dịch An?”
“Anh đây.”
“Anh….nhanh lên.” Kiều Tinh Ngôn thấp giọng thúc giục, giọng điệu càng ngày càng đáng thương: “Anh không mang quần áo cho em, em sẽ ướt mất đó.”
Tạ Dịch An: “…..”
Trong phòng tắm, Kiều Tinh Ngôn đã bước ra khỏi phòng tắm. Cô ngồi ở mép bàn, quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nhìn đầu ngón tay có phần nhăn nheo của mình.
Sao Tạ Dịch An còn chưa đến nữa nhỉ?
Một lúc sau, tiếng bước chân ngoài cửa dần đến gần.
“Cộc cộc…..”
Kiều Tinh Ngôn đứng dậy, nắm lấy tấm vải trước ngực. Cô không muốn lát nữa sẽ xảy ra cảnh tượng khăn tắm tự nhiên rơi xuống đất đâu.
Chân trần đi tới cạnh cửa, Kiều Tinh Ngôn chậm rãi hé mở cánh cửa gỗ. Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm chiếc túi trong suốt, Kiều Tinh Ngôn vội vàng cầm lấy rồi đóng cửa lại.
Nhưng người đàn ông ngoài cửa lại không đi.
Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, ôm quần áo trước người: “Anh….họp xong rồi à?”
“Ừm.” Cách một cánh cửa, Tạ Dịch An lặng lẽ đáp.
“Em…..” Kiều Tinh Ngôn ngập ngừng một chút: “Phải thay quần áo.”
Cô kiên trì nói hết nửa câu sau.
Tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đang bị anh nhìn chăm chú.
Dường như anh cũng nhận ra có gì đó không đúng, ngoài cửa bước chân. Chờ đến khi Tạ Dịch An rời đi, Kiều Tinh Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, lấy bộ đồ ngủ màu trắng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-hoa-hong/3356062/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.