Không phải mỗi người một phòng, mà là…..hai người một phòng?
Kiều Tinh Ngôn sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Đây….đây có phải là Tạ Dịch An dịu dàng, dè dặt mà cô biết không?
Trong lúc Kiều Tinh Ngôn đang bối rối, ở nơi đáy mắt của Tạ Dịch An rốt cuộc cũng bật cười. Anh bình tĩnh bước vào căn phòng Kiều Tinh Ngôn vừa ở, cầm theo chiếc túi.
Trên mặt Kiều Tinh Ngôn hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng ngay lập tức cô nhận ra được rằng anh đang trêu chọc mình.
“Tạ Dịch An!” Cô tức giận đuổi theo, hét to cả họ lẫn tên của anh.
Tạ Dịch An nghiêng người, cúi đầu nhìn cô bé trước mặt: “Em tức đến vậy sao?”
Hở?
Kiều Tinh Ngôn dừng bước.
Tạ Dịch An sờ cặp kính mắt của mình: “Thế….em có muốn qua toà nhà đối diện ở không?”
“…..” Kiều Tinh Ngôn sửng sốt, chớp mắt nhìn.
Không đúng, cô bị lộ mất rồi.
“Anh đừng có đánh tráo khái niệm ở đây. Rõ ràng là anh đang không tuân theo chứ bộ, anh trêu em đó hả!”
“Anh nào có trêu em, anh đang nhắc nhở em đó chứ.” Tạ Dịch An đi vào phòng ngủ, đặt túi giấy lên ghế sofa: “Mọi người đều đã dọn vào ở cả rồi, giờ em lo lắng có phải là hơi muộn rồi không?”
Tạ Dịch An lại bước đến gần hơn. Khoảng cách giữa cả hai người họ còn chưa đến một tấc, anh cúi đầu, không chớp mắt mà nhìn cô bé trước mặt.
Kiều Tinh Ngôn ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-hoa-hong/3356060/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.