Kiều Tinh Ngôn vốn đã xinh đẹp từ bé, khi lên đến đại học cô vẫn luôn được mọi người tán thưởng gọi là “hoa khôi”. Người tỏ tình với cô nhiều vô số kể, nhưng số lượng bị cô từ chối cũng nhiều không kém.
Theo lý thì Kiều Tinh Ngôn hẳn phải có nhiều kinh nghiệm trong việc được tỏ tình như thế này hơn. Thế nhưng khi nhìn cây kẹo mút trên tay, nghe Tạ Dịch An hỏi câu “Em thấy có được không?” thì ngoại trừ nghe tiếng trái tim bản thân đập loạn xạ ra, thì cô như bị mất đi thính giác vậy.
Bên tai đã không còn nghe thấy gì nữa hết trừ tiếng tim đập liên hồi, mỗi lần như thế lại nhanh hơn và lớn hơn lần trước.
Đôi mắt của người đàn ông nóng rực. Khi nhìn thằng vào trong đó, cô có cảm giác như mình đang rơi xuống đáy vực sâu thẳm.
“Em……em không biết.” Kiều Tinh Ngôn nhanh chóng đứng dậy: “Đã muộn rồi, em phải về. Sáng mai em còn có tiết sớm nữa.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Tạ Dịch An mới nhận ra mình có phần hơi vội vàng.
Anh đứng dậy nói: “Đi thôi, tôi tiễn em.”
Kiều Tinh Ngôn nắm chặt cây kẹo mút trong tay: “Dạ không cần, em tự bắt xe về.”
Cô không muốn ở một mình chung không gian với anh lúc này, chỉ nghĩ tới đó thôi là cô đã ngượng đến đỏ hết cả mặt.
“Với cả…..” Kiều Tinh Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại sự hoảng loạn trong lòng: “Anh vẫn còn đang trong danh sách đen mà, em đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-hoa-hong/3356052/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.