Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác nhìn người đối diện, không tin vào tai mình.
Trong ấn tượng của cô, Tạ Dịch An luôn là người rất giỏi ở khoản nghiêm túc và kiềm chế. Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn trêu đùa cô như vậy.
“Em……”
Ấp úng một hồi, Kiều Tinh Ngôn cũng không thể nói ra được chữ thứ hai.
Thật xấu hổ, tại sao cô luôn bị Tạ Dịch An bắt gặp vào những khoảnh khắc xấu hổ như này chứ.
Ý cười trong ánh mắt của người đàn ông càng thêm sâu, nhưng lại khiến Kiều Tinh Ngôn khó chịu. Cô tựa như một con mèo nhỏ bị đè nén từ lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà muốn đứng dậy để vùng lên.
“Sao thế? Em vẫn không….”
“Rất rõ.”
Tạ Dịch An bất ngờ cắt ngang lời cô, khiến cho Kiều Tinh Ngôn không thể nói ra được. Người đàn ông tựa lưng vào ghế, nét thả lỏng và thoải mái vô cùng hiếm thấy. Áo sơ mi trắng bị kéo ra khỏi nếp, đáy mắt chứa đầy nụ cười.
Tựa như đang muốn nói, chẳng những có thể thấy mà còn thấy rất rõ ràng.
Kiều Tinh Ngôn nuốt xuống lời nói đang nghẹn trong cổ họng, rũ mắt: “Ai muốn nhìn anh đâu chứ? Em còn phải sắp xếp lại bảng ghi âm mà.”
Giọng cô rất nhỏ, như thể đang nói chuyện với chính mình.
“Ừm.” Tạ Dịch An nhẹ đáp: “Tôi biết.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Anh biết thì cứ biết thôi, sao cứ nhất định phải nói thẳng ra!
Cũng may, đồ ăn đặt bên ngoài đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-hoa-hong/3356048/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.