36. BÂY GIỜ LÀ HAI BÊN CÙNG BƯỚC.
Vì dọn nhà mà đổ mồ hôi toàn thân, Hề Hàn và Lâm Di Đông lần lượt tắm rửa, mặc lại quần áo còn phơi trên ban công, tuy đã ráo nước nhưng vẫn còn hơi ẩm.
Mặc tạm ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũng không phải không thể, chỉ là Hề Hàn không nỡ để anh khó chịu.
Y lục tung tủ quần áo nửa ngày, tìm được một chiếc áo sơ mi màu xanh to tướng, quần âu thì thoải mái không cần phải phiền não.
Lâm Di Đông cao hơn y mấy cm, mấy năm nay lại gầy đi nên thân hình cũng không chênh lệch bao nhiêu, ngoại trừ ống quần ngắn hơn một chút thì mọi thứ đều rất phù hợp.
Anh thay xong quần áo, hai mắt Hề Hàn nhìn anh không buông, nhất thời lại không khỏi than thở đẹp trai quá trời. Rõ ràng chỉ là quần áo nhẹ nhàng đơn giản, anh mặc vào lại thành một loại khí chất độc đáo riêng biệt.
Lâm Di Đông vươn tay chỉnh cổ áo, bởi vì không cần đeo cà vạt nên cúc trên cùng anh không cài lại, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Ánh sáng mờ ảo chiếu mặt tường lại bị tủ quần áo che mất, tạo thành cái bóng hình học. Mái tóc mềm mại của Lâm Di Đông xõa xuống che trán, xuống nữa là đôi mắt đen nhánh và sống mũi cao thẳng.
Bỗng nhiên Hề Hàn hiểu được những người có đam mê sắm đồ cho người mình yêu, để lại chút dấu vết của mình trên người đối phương quả thật rất có cảm giác thành tựu.
Y đi lên vài bước, gần như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-dao-nguoc/1323544/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.