24. RẤT THÍCH, VẪN LUÔN LÀ VẬY
[Cộc cộc cộc.]
Hề Hàn cầm một ly trà sữa, cong ngón tay gõ cửa.
Giọng nói trầm ấm của Lâm Di Đông truyền đến, "Mời vào."
Khó có được hôm nay anh kéo rèm che nắng lên. Hề Hàn bước vào văn phòng, theo thói quen đóng cửa lại, tiếng động ồn ào bị ngăn cách sau lưng, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Lâm Di Đông ngồi sau bàn gõ mail, thỉnh thoảng cúi đầu lật tài liệu, anh xem quá tập trung, Hề Hàn không dám tùy ý quấy rầy, đành phải ngốc ngốc đứng một bên.
"Ngồi xuống trước đi." Lâm tổng trăm công nghìn việc thật sự rất bận, chỉ kịp cho y một ánh mắt ra hiệu.
"Ò, được." Hề Hàn vốn chỉ muốn đưa trà sữa và hóa đơn rồi đi liền, bất đắc dĩ sếp lại quăng lệnh PTSD tới, vô thức ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh.
Cũng may trà sữa trong tay y vẫn còn dư lại hơi ấm, ấm áp từ từ truyền đến làm y thả lỏng không ít.
Ngoại trừ mấy lần báo cáo công việc không thường xuyên, Hề Hàn hiếm khi ở môt mình quá lâu với Lâm Di Đông trong văn phòng. Phòng làm việc của Lâm Di Đông không lớn nhưng được bài trí ngăn nắp, không có thói quen xấu tiện tay ném tài liệu lung tung như nhiều người, mắt thường cũng có thể thấy mọi thứ rất trật tự rõ ràng.
Chậu cây nho nhỏ ở góc bàn trông khỏe mạnh lại đáng yêu, bộ rễ đang bung ra trong chiếc bình trong suốt, phiến lá được ánh nắng mặt trời phản chiếu sáng bóng.
Đồng hồ treo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-dao-nguoc/1323532/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.