17. KHÁCH HÀNG HÃM ĐỜI KHÔNG NÓI NỖI.
Cuối tuần ngắn ngủi làm người ta cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Buổi tối Hề Hàn làm ổ trong nhà, phí công xem cả đóng douyin tới khi điện thoại bắt đầu nóng lên, vẫn cảm giác mình chưa hề làm gì.
Sự thịnh hành của văn hóa thức ăn nhanh đã cắt cuộc sống thành vô số mảnh vỡ, trong giải trí cũng quá nhiều mánh lới quảng cáo và nhá hàng của các blogger, chỉ làm hưng phấn cảm xúc nhất thời, sau đó lại trở nên trống rỗng như không.
Lo lắng chầm chậm giày xéo tim gan từ từ nảy lên theo mấy chữ số hiện giờ bên phải camera. Trong đầu luôn có tạp âm lặp đi lặp lại vấn đề trong công việc, bất tận không ngừng không nghỉ.
Này là như nào, rõ ràng là có đủ 10 tiếng trước khi đi làm!
Hề Hàn nặng nề thở dài, ngồi bên cửa sổ châm thuốc trong vô vọng.
Xem một đống trò vui vô bổ cũng hoàn toàn không có tác dụng, cơn buồn ngủ cũng dần dần ập đến. Hề Hàn mang theo tâm tình tê dại chịu thua đồng hồ sinh học, cứ như vừa nhắm mắt đã nghênh đón thứ hai đen tối.
Mới sáng sớm mọi chuyện đã không thuận.
Ra ngoài tìm nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe đạp công cộng, cuối cùng đành phải mướn xe. Chân giẫm phong hỏa luân xông vào văn phòng — may mà thành công chấm công, nếu không thưởng chuyên cần của tháng này sẽ chết yểu vì tai nạn [nhỏ] bất ngờ này.
Mỗi một đồng nghiệp đều mang vẻ mặt mộng du, còn buồn ngủ, ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-dao-nguoc/1323525/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.