Chưa đầy năm phút sau, điện thoại Giả Tịnh Văn reo lên tiếng chuông điện thoại từ bố cô ta, Giả Tịnh Văn vừa bắt máy, bên kia liền truyền tới tiếng mắng chửi rất lớn: " Con điên này mày sợ phiền phức mày gây ra chưa đủ sao mà lại chọc đến Thẩm tiểu thư? Mày muốn nhà họ Giả chúng ta biến mất khỏi thành phố này hay gì? Mau cút đi cầu xin người ta, nếu không mày cũng cuốn gói đồ đạc cuốn xéo ra khỏi nhà đi! " xổ ra xong một tràng, đầu dây bên kia tức giận tới cúp luôn điện thoại.
Giả Tịnh Văn sửng sốt đến tròn mắt, các cơ trên mặt cô ta liền co cứng lại, mặt cắt không còn giọt máu nào, trắng bệch. Thẩm gia chính là gia tộc đứng đầu nước T này, mà vị này lại là con cháu thuộc dòng tộc đó? Giả Tịnh Văn chân đứng không vững, vậy mà bản thân lại vừa xúc phạm người Thẩm gia? Thảm rồi, chuyến này ả ta tiêu đời rồi, cả nhà ả tiêu đời rồi.
Giả Tịnh Văn đột ngột quỳ xuống dưới chân Thẩm Nhược Giai, nước mắt nước mũi cũng tuôn ra, trông ghê cực kì: " Thẩm tiểu thư, tôi- "
Thẩm Nhược Giai lùi lại: " Đừng cầu xin, tôi không có chuyện tha thứ cho ai hết! "
Giả Tịnh Văn chỉ cảm thấy đại não mình như bị nổ tung , đau đớn khó nhịn. Bỗng chốc cô ả cảm giác trước mặt mình như tối sầm đi, ả ta lại quay sang khóc lóc van xin Lạc Tuyết Giang: " Tiểu Giang, em là tiểu thư họ Giang, mau nói giúp chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.