" Khụ... à thì, một tuần qua em đã làm việc vất vả rồi... Nên anh quyết định thưởng cho em ba ngày nghỉ! "
Sướng vãi chưởng là như thế nào?
Vui đến mức xoay người nhảy múa hát ca điên cuồng là như thế nào?
Mẹ nó phất cờ khởi nghĩa là như thế nào??
Ngay lúc này, ngay phút này, ngay nơi này, chính là như thế này!!!
Một ngày mới lại bắt đầu, cuộc sống lại tiếp tục, tạm yên sớm tối!
Thẩm Nhược Giai bật cười thành tiếng! Đáng lẽ cô nên gọi cho Trình An Nhã sớm hơn mới phải!!
Thế rồi Thẩm Nhược Giai ngay lạp tức khởi động xe, phóng thẳng tới trường của Lục Lệ Thành. Cừu nhỏ, chị đến đây!
Đại học S.
" Lệ Thành…" Lạc Tuyết Giang đứng chờ ở cổng trường, vừa nhìn thấy người đi ra, tiến lên chặn cậu lại.
Lục Lệ Thành nhăn mày, hờ hững hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lạc Tuyết Giang bị ghẻ lạnh, trong lòng có chút hụt hẫng: "Tớ muốn mời cậu đi ăn tối."
Lục Lệ Thành mỉm cười, vô cùng không nể mặt mà từ chối: "Hôm nay tôi không rảnh..."
Lạc Tuyết Giang chưng hửng, vẻ mặt đen lại không nhịn được mà hỏi thẳng: "Mấy hôm nay tại sao cậu lại tránh mặt tớ?"
Lục Lệ Thành khẽ nhún nhún vai, dáng vẻ tùy ý: "Bạn học Tuyết Giang, tôi không có trách nhiệm hay bất cứ nghĩa vụ nào phải ngày ngày chú ý đến cậu, hay cậu gọi là tôi phải đến, ân cần bên cậu. Vậy nên tôi không thích nói chuyện với cậu thì sẽ không nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837450/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.