Rose??? Con ngựa này trông dũng mãnh, to lớn như thế này mà tên là Rose? Khụ, Lục Lệ Thành cảm thấy Thẩm Nhược Giai rất biết cách đặt tên!
“Cái tên thật… ừm… uy phong? Chị nuôi nó từ nhỏ đến lớn sao?”
“ Ừ!” Thẩm Nhược Giai cho nó ăn rất dịu dàng, hiển nhiên có thể thấy con ngựa này cô rất quý.
Thẩm Nhược Giai cho ngựa ăn xong, đi về phía đối diện chuồng ngựa: “Chọn một con ngựa đi!”
“Hử? Em, em một mình cưỡi ngựa sao?”
Thẩm Nhược Giai khoé miệng nhếch lên, ám chỉ là, không lẽ có ý khác sao?
Cả mặt của Lục Lệ Thành đều đỏ hết, cậu không có ý nào khác hết, chẳng qua cậu chưa cưỡi ngựa lần nào hết!
Lục Lệ Thành không biết chọn ngựa, đi xem một vòng, chọn một con ngựa có tâm tính tương đối hiền một chút. Vuốt ve lông nó, dáng vẻ nhìn cũng được: “Con này đi!”
Người trông coi ngựa trang bị sẵn tất cả, đỡ Lục Lệ Thành lên ngựa. Đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, ngày trước chỉ xem trên tivi, cảm thấy cưỡi ngựa là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng khi tự mình trải nghiệm, mới biết không đơn giản như vậy. Đại khái là cậu không giữ được thăng bằng, lo lắng bị ngã xuống, chỉ biết nắm chặt lấy dây cương, ngồi yên trên yên ngựa, cả người cứng nhắc.
“Không cần sợ, chị ở phía trước dẫn dắt em!”
“…” Lục Lệ Thành nuốt nước bọt. Cô nói nhẹ nhàng lắm, hai người cách nhau một đoạn, lỡ cậu xảy ra chuyện, cô làm sao đến kịp lúc để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837433/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.