7 giờ 30 phút.
Lúc này tiếng mở cửa vang lên, cũng vừa lúc Thẩm Nhược Giai cũng nấu xong.
Nghe tiếng mở cửa thì Thẩm Nhược Giai lập tức mỉm cười bỏ muỗng xuống rồi chạy nhanh ra ngoài đón cậu.
Lục Lệ Thành đứng trước căn biệt thự với một bộ mặt hầm hừ, cậu đang thay giày thì nghe một giọng nói ngọt ngào phát ra từ bên trong.
Thẩm Nhược Giai mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi tuyệt đẹp, để lộ đôi chân trắng nuột không tì vết.
“Về rồi sao?”
Cậu ngước lên nhìn, hôm nay hơi bất ngờ một chút là cô có ở nhà từ sớm.
Mọi ngày sẽ là cậu về trước sau đó liền trở thành chàng trai nội trợ mà nấu ăn cho cô.
Nhìn một lúc sau lại không thèm quan tâm mà lạnh nhạt nhìn xuống nền nhà, nhưng giọng nói trầm thấp vẫn vang lên: “Cả ngày chị đi đâu vậy? Em gọi chị không nghe máy?”
" Hả? Em gọi cho chị à?" Thẩm Nhược Giai lục lọi tìm điện thoại.
Quả thực là có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Lục Lệ Thành. Cô cười trừ: " Xin lỗi, chị để điện thoại trong túi xách, cũng không để ý đến…"
Lục Lệ Thành thở dài một tiếng: " Không sao là tốt rồi. Em chỉ lo lắng chị gặp chuyện gì nên mới không bắt máy." Nói xong cậu đi vào nhà.
Cô không có đi theo Lục Lệ Thành lên phòng mà chỉ ngồi dưới nhà bật tivi lên đợi cậu tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, hai người ngồi vào bàn ăn.
Trông thấy biểu tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837403/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.