Kiều Hải Tinh nhìn theo tầm mắt của Xa Thừa Vũ rồi sờ tay phải của mình, phát hiện ở phía bên ngoài cổ tay có một vết trầy dài khoảng 3-4 cm, miệng vết thương chảy máu, lúc này đã khô lại.
Lúc ấy cô chỉ lo bắt trộm, căn bản không cảm thấy đau đớn gì, bắt trộm xong thì đi ngủ luôn, nếu anh không nói thì có thể chính cô cũng sẽ không phát hiện.
Hốc mắt Kiều Hải Tinh t nóng lên, cô không nghĩ tới sẽ có một người xa lạ đi mua thuốc cho cô trong đêm khuya trời đông giá rét như vậy, những người đối xử tốt với cô trong cuộc sống này thực sự quá ít, chính vì vậy cô luôn hết mực che chở cho mỗi một người.
Kiều Hải Tinh yên lặng nhận lấy túi thuốc, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Xa Thừa Vũ lắc đầu, “Nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không bị thương.” Hai tay anh đút vào túi, xoay người đi về phía phòng mình. Đi được hai bước thì dừng lại, anh quay người cầm lấy túi thuốc trong tay Kiều Hải Tinh, “Để tôi giúp cô.”
Vết thương bên tay phải, bôi thuốc bằng tay trái có vẻ không quá thuận lợi.
Kiều Hải Tinh đi theo anh ngồi cạnh bàn xếp trong phòng bếp nhỏ, ánh đèn trong này u ám, Xa Thừa Vũ không thể không cúi đầu ghé sát vào cánh tay của cô.
Anh rũ thấp mắt, tóc mái trên trán trượt xuống che khuất hàng lông mày. Bóng sườn mặt của anh phản chiếu lên bức tường của căn bếp xưa cũ, có vóc dáng mảnh khảnh, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vi-em/2453175/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.