Kiều Hải Tinh nhập vai ngay lập tức, khóc thút thít nói: “Cầu xin anh, tôi chỉ là một đứa trẻ không có mẹ, anh có thể buông tha cho tôi được không?”
Xa Thừa Vũ: “Dì sẽ thông cảm cho anh.”
Kiều Hải Tinh: “……”
Cô gầm thét dưới đáy lòng: Không, bà ấy sẽ không!
Xa Thừa Vũ chậm rãi ghé sát vào cô, thấp giọng nói: “Học được đến quán bar rồi? Còn lên sân khấu biểu diễn, hừm, xem ra bạn gái anh thật sự trưởng thành rồi. Vậy thì…… Có một số việc chắc là có thể làm được rồi nhỉ……”
Kiều Hải Tinh đương nhiên biết “Có một số việc” là cái gì, cô vừa xấu hổ lại vừa sợ muốn khóc luôn.
Kiều Hải Tinh hoảng hốt, duỗi tay che miệng anh lại, “Đừng nói nữa mà……”
Lòng bàn tay dán vào đôi môi mềm mại hơi lạnh của anh, Kiều Hải Tinh như bị phỏng, vội vàng rút tay lại.
“Đi thôi.” Ý cười tràn đầy trong đôi mắt Xa Thừa Vũ, cánh tay hơi dùng lực ôm ngang Kiều Hải Tinh lên, xoay người đi tới phía mép giường.
Không dọa cô gái nhỏ này một chút thì nói không chừng ngày nào đó lại bị người khác bắt cóc mất.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc hành trình ở Thượng Hải, ngay cả cơm anh cũng chưa ăn đã trực tiếp bay đến Tam Á, vừa đến khách sạn thì Viên Thiến nói các cô đi quán bar. Anh lại vội vàng đón xe đến quán bar, không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy cô đứng hát cùng một người đàn ông xa lạ trên sân khấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vi-em/2453080/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.