Danh lợi đến từ anh, hoàn toàn dựa vào anh.
Những đau thương hoàn toàn thuộc về em, khi em coi nó như tặng phẩm, dành cho anh, anh lấy tấm lòng tốt bụng của anh để cảm ơn em.
- Tagore -
Thật ra, Tư Nguyên nhìn thấy vết máu trên người Chu Lập Đông, cô cảm thấyđau như vết cắt trên chính cơ thể mình nhưng cô không thể chạy đến lauvết thương cho anh giống như với Tinh Thành. Cô chỉ có thể ở bên TinhThành, giả vờ như không nhin thấy Chu Lập Đông và Hoắc công tử.
Tư Nguyên không muốn quay đầu lại, con đường đã qua có quá nhiều bùn đấtvà gập ghềnh, tạo cho cô thói quen luôn tiến về phía trước, để mặc choTinh Thành cầm tay dắt đi mà không quay đầu nhìn lại.
Nếu lúc nào đó cô có thể quay đầu lại, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy sự tuyệt vọngtrong ánh mắt của Chu Lập Đông. Nếu cô nhìn thấy sự tuyệt vọng đó, liệusự thương xót trong lòng cô có đủ để cô buông tay Tinh Thành và quay lại bên Chu Lập Đông.
Tuy nhiền tất cả đều chỉ là nếu như!
Sự tuyệt vọng trong giây lát biến thành hy vọng không thể kìm nén! Giốngnhư một đống than, bị gió thổi sẽ tạt bay hết lửa, nhưng khi gió ngừng,một ngọn lửa mới sẽ bùng cháy.
Tinh Thành về nhà Tư Nguyên, gộtsạch quần áo bị bẩn rồi không muốn về. Tư Nguyên giúc mãi nhưng anhkhông nghe, cô đành ra lệnh: “Muộn rồi, anh nên về nhà nghỉ ngơi!”
Tinh Thành tuỳ tiện nằm trên chiếc giường nhỏ của Tư Nguyên, “Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-uoc-hen/2412338/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.