Em đã kiến cho anh sống mãi, đây là niềm vui của em.
Chiếc ly nhỏ này, em không ngừng trút nó rỗng không,
Rồi không ngừng lấp đầy bằng sinh mệnh mới.
Cây sáo nhỏ, em mang nó vượt núi vượt sông, từ ống sáo vút lên một làn điệu mới
-Tagore-
Vì đến muộn nên lúc bước vào phòng, Hoắc Yến Phi thấy thái độ kỳ lạ của ba người.
Hác Tư Nguyên vùi đầu vào lòng Tỉnh Thành không ngẩng đầu lên, Tinh Thànhnhìn Chu Lập Đông bằng nửa con mắt, còn Chu Lập Đông ngồi trên sô pha lộ vẻ thất vọng, sắc mặt u ám.
"Mới sáng sớm, mọi người sao thế?" Hoắc công tử hỏi.
Không ai nói gì.
"Lập Đông, cậu sao thế?" Hoắc công tử thấy có điều gì đó không ổn, vỗ nhẹ lên gò má xanh tái của Chu Lập Đông.
Anh nhắm mắt lại, "Không sao, vừa rồi mình hơi hồ đồ... Coi như không có chuyện gì xảy ra đi!"
Sau đó anh quay người bỏ đi.
Trong phòng khách người đông dần lên, Hoắc công tử gọi mọi người lên xe, Tỉnh Thành dắt tay Hác Tư Nguyên nói: "Đi thôi, chúng ta đi Thập Độ!"
Tư Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, cùng Tỉnh Thành bưóc ra ngoài.
Ánh mắt Chu Lập Đông dõi theo hai người ra khỏi cửa rồi lên xe... Anh hyvọng cô quay đầu lại, dù chi là trong giây lát cũng được, ít nhất, anhcó thể , thấy dung mạo xinh đẹp của cô! Tuy nhiên, cô không hề quay đầulại, hơn nữa còn sánh vai cùng Tỉnh Thành.
Anh cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-uoc-hen/2412331/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.