Việc ngồi ở cửa sổ hay ban công nói chuyện mỗi đêm giờ đây đã trở thành thói quen của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Nếu không phải có việc đột xuất gì thì mệt đến mấy hai người họ cũng tự nhiên ngồi ở đó chờ sự xuất hiện của người kia. Có khi là cùng uống trà, có khi Kiến Hoa lại chỉ yên lặng ngồi nghe Lệ Dĩnh kể về những chuyện thường ngày trong đoàn, kế về những thứ cô thích, cũng có khi hai người chỉ im lặng bên khung cửa sổ, cảm nhận người bên kia cũng đã là đủ rồi.
Lệ Dĩnh tầm hồn ăn uống, nhiều khi ban đêm còn mò dậy tìm thức ăn, khẩu phần ăn của người bình thường quả thực không thấm vào đâu so với sức chứa của dạ dày cô. Thế nên cô thèm ăn gì, thích cái gì...mỗi lần nói chuyện với Kiến Hoa đều tự nhiên theo miệng cô mà bay ra, cũng chẳng ý tứ đến việc mình là một cô gái, hễ mở miệng lại nghĩ đến thức ăn. Thế nhưng, người nó vô tình, người nghe hữu ý, mọi thứ cô nói Kiến Hoa đều để tâm. Hơn nữa, cái cô thích cũng đều là thứ đơn giản, thế nên lâu thì vài ba ngày, nhanh thì chỉ vài giờ những thức đó lại lặng lẽ xuất hiện ngoài ban công phòng cô.
Đáp án của Lệ Dĩnh đêm nọ đã gỡ được những mắc trong lòng Kiến Hoa bấy lâu nay. Thế nên, anh toàn tâm toàn ý ở bên cô, quan tâm cô. Cử chỉ nhẹ nhàng, hành động đơn giản nhưng chứa đầy tâm ý. Có lẽ giờ Lệ Dĩnh vẫn chỉ mơ hồ cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tu-nam-bat-fanfic-hoa-dinh/1966188/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.