Cả ngày hôm đó Lệ Dĩnh không thể dứt suy nghĩ của mình khỏi truyền thuyết về viên đá "Nữ thần chi lệ". Hai viên đá mà anh gắn trên vòng tay tặng cho cô là tồn tại duy nhất trên thế giới. Điều cô quan tâm không phải là viên đá đó đặc biệt đến đâu mà là ý nghĩa của nó. "Nữ thần chi lệ" là một vật định ước. Trong thâm tâm của anh từ lâu đã xác định cô là người duy nhất anh muốn ở bên chăm sóc. Trong lúc phải đương đầu với bão tin đồn thì anh lại tốn tâm tư để giải tỏa mối hiểu lầm trong cô. Anh không đành lòng để cô khóc nên ra mặt giải thích, điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm. Anh lại tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu với cô mà nỗ lực tìm kiếm một vật chỉ có trong truyền thuyết. Vẫn may là tâm ý của anh được đền đáp, viên đá đó thật sự có tồn tại.
Tâm trạng Lệ Dĩnh lúc này ngay cả cô cũng không thể nắm bắt được. Cảm động...dĩ nhiên rồi. Có người con gái nào lại không cảm động khi người mình yêu bất chấp mọi việc chỉ để tặng cho mình một món quà định tình mà ngay đến ý nghĩa của nó cũng không cho cô biết chứ? Yêu thương...cũng là lẽ tất nhiên, điều này hiện nay cô không còn phủ nhận nữa. Ở bên anh, cô có cảm giác an toàn, được che chở, cảm giác được là chính mình; ở bên anh cô thấy tim mình đập mạnh; không gặp thì nhớ nhung, gặp rồi lại quyến luyến không muốn rời xa; cô đau khổ khi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tu-nam-bat-fanfic-hoa-dinh/1966150/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.