Nhìn theo bóng lưng của Tô Ý Lan, lòng Tô Uyển Ân đau như cắt, cô rất muốn yếu lòng mà khóc nức nở, nhưng cô lại không nỡ nhìn Tô gia bị huỷ hoại trong tay mình, càng không muốn thấy người thân phải lo lắng, chỉ có thể nuốt trọn mọi thứ vào trong, tự mình cắn răng chịu đựng.
Nhắm mặt lại, hít thật sâu, lấy lại thần thái, Tô Uyển Ân trở ra, liếc nhìn qua sắc mặt của Lạc Hạo Đình một thoáng, rồi thong dong ngồi xuống cạnh anh.
“Ba mẹ, hôm nay chồng con còn có việc gấp, vì thế chúng con xin phép về trước.”
Nắm chặt lòng bàn tay mình lại, Tô Uyển Ân gượng lên nụ cười, cố gắng để lời nói được tự nhiên, để ba mẹ không nghi ngờ gì, cô muốn tìm cớ rời khỏi đây, nếu còn ở lại thì cô sợ sẽ không thể ép buộc bản thân tiếp tục diễn tốt vở kịch này.
“Con rể Lạc, con có việc thì cứ đi đi, không sao đâu!”
Tô Trí Quang nhiệt tình ủng hộ, trong ánh mắt loé lên tia tiếc nuối, dù sao nhà họ Tô cũng đã chuẩn bị sẵn bữa tiệc tối tiếp đãi con rể quý, giờ mà Lạc Hạo Đình rời đi thì mọi thứ đều đổ sông đổ bể.
“Con có thể họp bằng video call, nhưng mà cần một nơi yên tĩnh chút, không biết là con lên phòng Uyển Ân có được không?”
Pha xử lý bình tĩnh đi vào lòng đất, Lạc Hạo Đình không những không rối loạn vì bị cô đánh bất ngờ, mà còn thong thả tháo gỡ từng nút thắt, người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2515498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.