Yếu ớt chống tay gượng dậy, Tô Uyển Ân lảo đảo bước xuống giường, chạy phắt vào nhà tắm.
Nước!
Cô cần nước!
Hiện tại chỉ có nước mới cứu được cô!
Tiếng nước chảy róc rách vang lên trong không gian yên tĩnh, trước sự hỗn loạn của cô, thì anh lại rất điềm đạm, thong dong ngồi dựa lưng đầu giường xem kịch hay, làn môi mỏng nhếch lên nụ cười chế giễu. Người phụ nữ đó quá ngây thơ rồi, thứ đang chảy cùng máu cô là xuân dược cực mạnh, cô nghĩ chỉ với nước là có thể cứu vớt sao? Không thể nào, như thế thì anh còn tốn công tìm thứ thuốc đó làm gì.
Cô gái à! Đừng cố vùng vẫy vô ích nữa, loại thuốc dẫn này càng ngày tác dụng càng mạnh, cho dù cô có ngâm mình trong nước nhiều giờ liền cũng không thể bài trừ.
Lạc Hạo Đình này một khi ra tay thì phải tới nơi tới chốn, không thể qua loa được, nhất là đối với thú vui của chính mình.
Thảnh thơi được một lúc, lòng anh bắt đầu hoang mang, đáng lẽ giờ này cô phải ra rồi mới đúng, sao tiếng nước vẫn chảy như thế kia? Không lẽ cô đã chết ở trong đó?
Ý nghĩ thoạt qua trong đầu khiến Lạc Hạo Đình khiếp sợ, anh vội rảo chân đi tới phòng tắm, cảnh tưởng trước mắt khiến anh sượng người.
Cô gái mảnh khảnh nằm trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền lại, vòi nước hoa sen tung bay chảy từ trên cao xuống, như muốn cọ rửa cho thân thể cô.
Cô ta muốn chết sao?
Không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509255/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.