Cố dặn lòng để không khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, nơi đáy lòng Tô Uyển Ân chết lặng, giờ đây cô mới hiểu cảm giác đớn đau nhất không phải là những trận đòn roi trên da thịt, mà chính là sự giam cầm nơi trái tim.
Đớn đau quay nhìn xung quanh, bốn bề đều là những bức tường trắng xoá, bầu không khí toả ra cũng chỉ toàn là khí hàn lạnh tanh, khiến lòng cô đột nhiên cảm thấy rét rung. “Em sẽ ngoan mà, anh có thể đừng làm vậy được không?”
Nụ cười giả tạo trên bờ môi Tô Uyển Ân tắt vụt, cảm giác đau điếng truyền tới từ cằm cô, bàn tay anh hung hăng nắm chặt, bắt ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, dường như trên gương mặt tuấn dật ấy không còn sót lại một chút nhu tình nào cả, mà chỉ toàn là sự ma mãnh đáng sợ. Bất giác thân thể cô run lên bần bật, giống như thỏ con bị thương đang vùng vẫy bất lực trước miệng sói.
“Ban nãy tôi đã nói với cô như thế nào, cô sẽ phải hối hận với những gì mình làm, yên tâm… bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi!”
Khoé miệng Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, giọng điệu anh mang đầy sự giễu cợt, dường như ý tứ trong câu chữ không hề rõ ràng, khiến người nghe cảm nhận được rằng ngoài sự nham hiểm ra thì anh còn rất tuyệt tình.
Tô Uyển Ân nhìn chằm chằm Lạc Hạo Đình, anh chẳng khác gì ác ma bước ra từ nhà tù tu la, lòng cô trồi lên mối hận dạt dào, xui khiến lí trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509218/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.