Ánh nắng cuối thu nhè nhẹ giọi vào bên khung cửa sổ, chiếu tới đầu giường, khiến Lạc Hạo Đình cảm thấy chói mắt, ấn đường nhiu lại, mi mắt chớp chớp nhẹ rồi hai mắt mở ra.
Anh sững sờ khi nhìn thấy mình đang nằm trong phòng Tô Uyển Ân, nhưng lại chẳng thể nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, toàn thân chếnh choáng như sắp ngã.
Lật tung tấm chăn sang bên, trườn người ngồi dậy dựa lựng vào đầu giường, ánh mắt mệt mỏi của anh bị ly nước đặt trên bàn nhỏ bên cạnh thu hút, một thoáng sau, liền nâng lên uống một ngụm.
Sau khi thần trí thức tỉnh, anh mới quay mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, đêm qua anh chiếm chỗ ngủ của cô, thế còn cô ngủ ở đâu?
Vội vã xuống giường, anh như thiêu thân lao ra khỏi phòng, mở toang cửa phòng bên cạnh, vẫn chẳng thấy hình dáng cô đâu, lòng lo lắng trồi lên dự cảm bất an.
Bước chân anh nặng trĩu hơn, anh không rõ cảm xúc khi ấy của mình là gì, chỉ biết rằng sâu tận đáy lòng hiện lên chút âu lo khó diễn tả thành lời, cứ nghĩ tới việc cô đột nhiên biến mất khiến thâm thâm anh có chút hụt hẫng.
Anh dừng bước trước thềm cầu thang, ở dưới thấp thoáng một dáng hình mỏng manh đang co ro say ngủ, cô bị ngốc sao, trong biệt thự có bao nhiêu phòng lại chọn ngủ gục ở cầu thang? Suy nghĩ ấy khiến lòng anh thoáng qua tia mất mát, ánh mắt rục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509214/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.