Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, tia sáng ấm áp giọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Lạc Hạo Đình qua rèm cửa tinh tế.
Đương trong cơn ngủ mơ màng, anh bị tiếng gõ cửa đánh thức, bên ngoài là tiếng quản gia vọng vào. “Thiếu gia, mau dậy thôi!”
Kéo chăn trùm kín đầu, lòng Lạc Hạo Đình vô cùng bực bội, lão già quản gia kia chán sống rồi hay sao, mà mới sớm ra đã kêu la om sòm ngoài cửa như thế.
Ngủ dưới đất vốn đã không quen, lại bị muỗi đốt, sàn nhà cẩm thạch còn toả ra khí hàn lạnh lẽo, khiến anh trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, sớm mai chưa kịp mở mắt đã bị gõ cửa om sòm, làm cho thức giấc. Đại thiếu gia cao cao tại thượng như anh, sao có thể chịu nổi?
Hung hăng trườn dậy khỏi chăn, tức giận mở “rầm” cửa, mắt nhắm mắt mở mà quát thẳng vào mặt quản gia. “Chuyện gì thế? Mới sáng ra đã muốn đốt nhà rồi sao?”
Quản gia cúi đầu lùi bước, thân ảnh một người đàn ông nghiêm khắc hiện ra, khiến Lạc Hạo Đình cứng họng, mà cũng tỉnh táo lạ thường. “Ông… ông nội…”
“Ta cho cháu năm phút để có mặt dưới sảnh chính.” Thanh âm quyền lực vang lên, giống như luồng gió lạnh hắt thẳng vào mặt Lạc Hạo Đình, khiến gương mặt anh tuấn phải tái sắc, cảm giác như sinh mệnh của anh sắp sửa bước vào chuỗi ngày cùng quẫn.
Bóng lưng Lạc Viễn Thành vừa khuất bóng, thì Lạc Hạo Đình vội vàng đóng sập cửa lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509200/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.