Ra khỏi ngưỡng cửa tập đoàn Tô Thế, nụ cười trên môi Tô Uyển Ân tuyệt nhiên biến mất, sắc mặt biến thành dáng vẻ u ám giống hệt bầu trời sắp chuyển giông.
Có phải cô bị ngốc rồi không? Lạc Hạo Đình đã đối xử với cô như thế nào, mà giờ đây khi nghe tin anh gặp khó khăn, cô liền chạy đi giúp đỡ.
Nhếch mép môi cười nhạt, Tô Uyển Ân tự nhủ với lòng mình: cứ coi như là trả món nợ ân tình mà anh đã giúp Tô Thế trước đây, sau này không ai nợ ai, anh cũng chẳng có quyền gì để bức ép sự tự do của cô nữa.
Vẫy vẫy chiếc taxi gần đó, Tô Uyển Ân không trở về nhà ngay, cô tìm tới gian phòng bí mật, ở nơi đó, cô được là chính mình, tiếng đàn giúp đầu óc cô được thư giãn, khiến tâm tình trong cô trở nên tốt hơn.
Chầm chậm bước tới, đặt bàn tay trắng nõn lên phím đàn, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ở chiếc ghế bốn chân trước mặt, cô gảy nhẹ ngón tay, tạo nên một âm điệu bay bổng.
“Ân Ân, trùng hợp thế?”
Đằng sau bờ lưng mảnh khảnh chợt vang lên giọng điệu nam tính âm trầm, tiếng nói đó vừa quen thuộc, vừa ấm áp, khiến cô không thể nào cưỡng lại được liền quay đầu, bờ môi cô bất giác cong lên như vừa cười.
“Bác sĩ Lục, sao anh cũng ở đây?”
Âm sắc của cô khô như cát, lại mềm như nước, giống như hơi ẩm của đêm thu. Trong đáy mắt sáng chói như chứa cả bầu trời sao, vô cùng xán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509190/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.