Lạc Hạo Đình thơ thẩn ngồi trước suối nước nóng rất lâu, trong tâm trí hiện lên vẻ thuần khiết mê người của Tô Uyển Ân, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, mùi hương, tất cả giống như luồng nước ấm chảy vào lòng anh. Nhưng, khi chợt giật mình quay về với thực tại, hiển nhiên một luồng gió bấc hắt thẳng lên mặt anh, tê tái và lạnh buốt.
Hết thật rồi, anh thật sự hết cách níu kéo cô lại!
Lững thững rời đi, Lạc Hạo Đình một mình ghé quán bar, anh chọn một góc kín ít người qua lại, gọi một chai whiky hạng sang, liên tục rót ra ly dốc cạn.
Tiếng nhạc xập xình trên sân khấu cũng chẳng thể nào sánh bằng trái tim loạn nhịp của anh.
Những ánh đèn xanh đỏ sặc sỡ, khi đi vào đôi mắt anh lại trở nên đen trắng đơn điệu.
Tất cả đều nhuồm màu bi thương!
Một lúc lâu sau, Ôn Dụ Thiên cùng Châu Giản Trạch cũng tới, họ lặng lẽ ngồi xuống cạnh Lạc Hạo Đình, lẳng lặng im ắng không ai dám nói gì, vì sợ làm thuốc súng phát nổ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người họ không ai biết.
Chỉ nghe nói là Tô Uyển Ân đã rời khỏi biệt thự Lạc gia.
Từ yêu mà hận, từ hận mà yêu, rồi lại tự dày vò nhau. Tình tiết này cứ ngỡ chỉ trong tiểu thuyết ngôn tình mới có, ai dè vẫn tồn tại ngoài đời thực.
Không gian đông người nhưng lại lạnh lẽo một cách đáng sợ, hơi thở tràn đầy mãnh lực của anh như đóng băng không khí lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509159/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.