Trên mặt đường rộng thênh thang, người qua kẻ lại tấp nập, Tô Uyển Ân đơn độc lẻ bước, thi thoảng lại thở dài, có đôi lúc lại ngước ánh mắt đìu hiu lên nhìn ngọn đèn đường lờ mờ, chững lại mấy giây, lòng loé lên tia bất lực.
Bên tai cô văng vẳng lại những lời Lạc Hạo Đình nói trong trò chơi tối nay.
Đàn ông là thế!
Luôn miệng nói còn thương, nhưng thực chất đã dự trữ sẵn lốp dự phòng.
Ban chiều còn tỏ ra ân cần đối với cô, tối đến lại biểu đạt tâm tình với người phụ nữ khác. Sợ cô không nhận ra sao? Bây giờ trên dưới Lạc Thị đều đồn đại mối quan hệ giữa anh và giám đốc Trương, không có lửa thì làm sao có khói.
Cong khoé môi cười nhạt, Tô Uyển Ân nâng tay, giữ chặt lấy then cài cửa, hít thở sâu, mở cửa.
“Bất ngờ chưa?”
Oang lên một tiếng, từ trong ống pháo đỏ, bắn ra những mảnh giấy đủ sắc màu bay bay trong không trung, đọng lại một vài mảnh trên mái tóc cô, rũ xuống vai, rồi rơi xuống sàn.
Tôn Nguyệt Di tắt vội nụ cười, gương mặt sắc sảo cứng đờ hẳn, đôi mày cau lại dính chặt lấy nhau, lo âu bước tới gần Tô Uyển Ân. “Cậu làm sao thế? Không bất ngờ à…”
“Bất ngờ… rất bất ngờ. Chỉ là ngày hôm nay có quá nhiều thứ bất ngờ rồi, không nhận nổi bất ngờ của cậu nữa.”
Đôi mắt Tô Uyển Ân trống rỗng vô hồn, ẩn duật sự bi thương, thanh âm càng nói càng nhỏ. Lững thững đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509111/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.