Đi dọc theo hành lang bệnh viện, Tô Uyển Ân dần cảm thấy lạnh tới sống lưng, hai chân rã rời nặng trĩu như cõng cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng, cảm giác âu lo tràn ngập lấy tâm trí cô.
Thở dài trong lòng, cô không biết sẽ phải đối mặt với ông nội như nào, lý do ly hôn là gì, cô tạm thời cũng chưa thể nghĩ ra.
Ban nãy khí thế bao nhiêu, nay lại sợ hãi bấy nhiêu!
Mười ngón tay Tô Uyển Ân đan chặt vào nhau, mồ hôi tiết ra, ướt đẫm. Gương mặt cô hết sức căng thẳng, đáy mắt dập dềnh như mặt biển vỗ sóng.
Dừng bước trước cửa phòng bệnh vip, Lạc Hạo Đình đột ngột xoay lưng, ánh mắt anh quét nhanh trên thân thể run rẩy của cô, một giây kế tiếp, bàn tay anh thoắt cái liền nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo vào trong.
“Ông nội, ông xem ai tới đây này…”
Vốn định phản kháng, nhưng khi nhận thấy ánh mắt Lạc Viễn Thành lướt tới, Tô Uyển Ân bèn phải kìm nén lại, chờ tới thời cơ thích hợp mới dám bứt bàn tay xiềng xích của anh ra khỏi.
“Ân Ân, là cháu thật sao?”
Lạc Viễn Thành gấp tờ báo đang đọc dở đặt sang bên, chớp mi một cái, trên gương mặt già nua liền hiện lên nụ cười rạng rỡ, kéo theo các nếp nhăn co rúm thành một nhúm.
“Vâng… Ông thấy trong người đã khoẻ hơn chưa ạ?”
Tận dụng thời cơ, Tô Uyển Ân lay cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh, bén lén đi tới gần giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509098/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.