Tâm tình của Lạc Hạo Đình càng ngày càng tốt, lòng Tô Uyển Ân cũng phần nào an tâm, cô chủ động đan năm ngón tay mình vào bàn tay anh, ngoảnh mặt ngắm nhìn sườn má nhấp nhô như đỉnh núi cao ngất ngưởng trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm, cong cong khoé môi vẽ nên nụ cười rực rỡ. “Em đưa anh tới chỗ này, đảm bảo sẽ giải toả tâm trạng cực tốt.”
“Đi đâu?” Anh còn chưa định thần được đã bị cô thình lình kéo đi, cái nắm tay ấm áp xua tan đi cơn gió lạnh cuối đông, anh cụp mắt nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang nắm chặt tay mình, lòng chợt loé lên tia vui sướng.
“Tới nơi rồi anh sẽ biết…”
Cô không ngoái đầu, chỉ hắt lại cho anh chất giọng kì bí, một nhoáng sau đó, tức tốc bước lên taxi rời đi.
Mặt trời lặn dần, trong ánh sáng dập dìu sương mù của buổi hoàng hôn.
Bầu trời điểm vài gợn mây nhấp nhô, mặt biển tâm tình vỗ sóng, bãi cát vàng mênh mông trải rộng, giống như một bản tình ca sâu lắng đi vào lòng người.
Cô nắm chặt tay anh, lang thang đi trên bờ cát, ánh mắt nhìn về xa xăm, tận cuối chân trời ẩn hiện một lòng đỏ trứng gà chần nước sôi khổng lồ đỏ rực.
“Ở đây rất bình yên đúng không?” Mí mắt Tô Uyển Ân giật giật dữ dội, thân ảnh mảnh mai chợt quay đầu, đi lùi về sau, mặt đối mặt với nam nhân cao lớn, hai ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn nhau không rời.
“Em từng tới nơi này…?” Lạc Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509071/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.