Trật tự đàm phán được thiết lập lại một lần nữa, Lạc Hạo Đình cũng nhanh chóng thoát xác ra khỏi dáng vẻ ủ dột, cắn chặt cơn đau thể xác, chếnh choáng bước lên phía trước, anh nhẹ nhàng cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Môi nhếch lên nụ cười nhẹ, chầm chầm ngẩng đầu, bất ngờ một cơn choáng váng lướt tới, khiến đầu óc anh quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, thân ảnh cao lớn vô thức ngã xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự.
“Hạo Đình… Hạo Đình… Tỉnh lại đi…”
Cho dù Tô Uyển Ân có gọi tới khản cổ thì anh vẫn chẳng hề có một ứng động gì. Đôi bờ mi cong dài nằm im lìm, không chút rục rịch.
Bệnh viện vang lên từng hồi còi xe cấp cứu, những bước chân vội vã chạy dồn dập bên cạnh giường bệnh di động.
Tô Uyển Ân gấp rút lao theo, hai tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh tanh của anh, hai hàng lệ tuôn rơi như mưa, đọng lại một giọt tinh khiết trên gương mặt tuấn mỹ như tạc tượng, thẩm thấu qua da, ngấm dần vào trong trái tim lay lắt của người đàn ông.
Tới trước cửa phòng cấp cứu, cô bị mấy y tá chặn lại, đôi bờ mi ngấn lệ, trơ mắt nhìn đôi tay rắn rỏi tuột dần khỏi vòng tay mình, trong lòng trồi lên cảm giác xót xa, sắc mặt cô tái nhợt như không có giọt máu nào chảy qua.
Giữa lúc cô suýt ngã quỵ xuống sàn, tình cờ một đôi tay chắc nịch lao tới, đỡ lấy cô từ phía sau, chỉ trong chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-trong-dau-thuong/2509056/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.