Từ phòng hội nghị đi ra, Gia Tu nghe Jessie thì thào với đồng nghiệp:
- Hôm nay trông Harry không vui ha.
Anh phớt tỉnh đi thẳng vào văn phòng, chỉnh điều hoà xuống mức thấp nhất mà vẫn thấy nóng nực. Anh treo áo khoác lên móc, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác ghét cái việc phải khoác lên mình bộ vest dưới tiết trời cuối tháng tám.
Đứng trước vách kính, anh thở hắt ra. Jessie nói không sai, hôm nay anh rất không vui, rất rất không vui. Tối qua, hai vợ chồng anh vừa cãi nhau một trận nảy lửa. Bây giờ anh mới nhận ra, cô nhóc bướng hơn anh tưởng nhiều.
Anh giận điên lên được, sự nghi ngờ của cô, những gì cô phản kháng, chúng khiến anh phẫn nộ.
Đứng trước bệ cửa sổ trong bếp, anh làm vài điếu thuốc rồi mới đi ngủ. Bấy giờ cô đã say giấc nồng, miệng đương lẩm bẩm chi đó, à không, anh bấm bụng nghĩ, phải là “dương dương tự đắc” mới đúng.
Anh ngả người nằm xuống, giấc ngủ ùa về rất nhanh, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, khi tia ban mai đầu tiên lọt vào phòng, cũng là lúc anh bừng tỉnh. Sở dĩ lúc mua nhà, anh kiên quyết chọn một căn có hướng đón nắng sau tầm trưa là bởi anh rất mẫn cảm với ánh sáng. Sau đó, anh rời giường, gấp gọn chăn, mặc quần áo và đi làm. Anh đến cơ quan từ sớm, không ngờ quán cà phê dưới lầu đã mở cửa. Nhớ đồng nghiệp từng nói, nhân viên quán này lúc nào cũng tươi cười niềm nở, anh bèn sải chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tinh-yeu-coi-bo-ben-ay/2354508/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.