Bốn giờ chiều, Đỗ Huy sang cùng nhóm ba người Hà Vân đi dạo quanh khu phố. Thanh Tình và Đỗ Huy nói huyên thuyên không ngừng, Hà Vân và Nghi Thu chỉ thuận miệng mỉm cười, không góp phần đấu khẩu. Cả nhóm đi ngang qua nhà bà Tám, thấy con gà cảnh “đông tảo” đang dạo chơi tung tăng trước sân. Thanh Tình bực bội, khom người nhặt viên đá nhỏ ném nó, lẩm bẩm:
- Ném chết mày, hết nhiều chuyện.
Trời không phụ lòng người, không biết viên đá ném trúng tử huyệt nào của con gà, nó ngã huỵch ra đất, quay nhiều vòng, giãy đành đạch. Thanh Tình mặt cắt không còn giọt máu, lòng rơi lộp bộp hai tiếng “không ổn”. Hà Vân và Đỗ Huy trán túa mồ hôi, cùng tâm trạng hồi hộp nhìn con gà trân trối. Chỉ có Nghi Thu không tỏ thái độ gì, mắt hướng đi nơi khác. Đúng lúc này bà Tám đi từ đầu đường vào, thấy con gà quý của mình đang giãy chết, vội chạy vào ôm nó, hét toáng lên:
- Trời ơi, cục cưng của tôi làm sao thế này, đứa ác nhân thất đức nào làm cục cưng tôi ra thế này, hic hic…
Bà Tám đột ngột quay lại, nhìn chòng chọc vào nhóm người Hà Vân, lớn tiếng chửi:
- Chúng mày làm chết con gà của tao có phải không, khai thật đi. Chỉ có chúng mày ở đây mới có thể làm chết con gà của tao. Tao gọi ba mẹ chúng mày đến giải quyết…
Thấy cả nhóm Hà Vân cứng đờ, mồm miệng nhanh nhảu trước giờ đâu mất, bà Tám càng chắc chắn suy luận của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tim-ve/2525523/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.