Giờ chắc hẳn anh đã đến nơi rồi. Hi vọng máy bay đúng giờ. Liệu có đủ thời gian ngủ bù không? Liệu có kịp ăn sáng không? Chắc họ sẽ cung cấp đồ ăn trên máy bay chứ? Khánh An ngước lên nhìn bầu trời xanh thơ thẩn một vài cụm mây trắng, không khỏi nghĩ ngợi mông lung.
Từ ba giờ sáng, anh đã lên đường ra sân bay. Đứng ở cửa nhìn anh lên tắc xi, cô cố giữ một nụ cười thật tươi. Nhưng ngay khi chiếc xe đi khuất ở cuối đường, nụ cười vụt tắt, thay thế bằng vẻ ngẩn ngơ thẫn thờ. Sau đó dù cố thế nào, cô cũng chẳng thể quay lại giấc ngủ. Cả buổi, không tập trung được vào việc gì, trí óc như ở trên mây, không dừng nghĩ về anh dù chỉ là một giây.
Khánh An rảo bước vào tòa nhà kính cao tầng, cố kìm cái ngáp dài để mỉm cười chào người nhân viên bảo an đứng ở cửa, rồi đi nhanh vào thang máy như cô vẫn làm hai ngày vừa qua. Tuy nhiên hôm nay có phần hồi hộp hơn mọi lần vì sẽ phải trình bày báo cáo giữa tuần với Quản lý Kelly khó tính.
Sau hai tiếng đính đoong, Khánh An bước ra khỏi thang máy đi về hướng bàn làm việc của mình. Thoáng nhận ra vài thực tập viên khác đang đứng nói chuyện gần đó, cô vui vẻ cất lời:
- Chào buổi sáng mọi người!
Nghe thấy lời chào, đám thực tập viên quay đầu về phía cô. Tuy nhiên, trái với phản ứng thân thiện cởi mở cô nhận được trong hai ngày qua, hôm nay không có lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tim-lai/2410492/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.