Là mơ hay là... thật? Khánh An vội lắc đầu xua đi ý nghĩ thoáng qua. Làm sao có thể là thật được. Vậy hẳn là nằm mơ. Cô bất giác đưa tay chạm vào bờ môi mình. Mềm mại và ngọt ngào.... Hai má của cô bỗng ửng hồng. Ai da... Mình đang nghĩ gì vậy? Tập trung nào! Khánh An tự gõ mạnh vào đầu, chỉnh lại tư thế ngay ngắn, mở to mắt cố nhìn chăm chú vào trang sách.
Mà... bây giờ không biết anh ấy đang làm gì? Nhìn bộ dạng quần tây áo sơ mi cà vạt chỉnh tề mỗi ngày, Khánh An đoán anh là dân công sở ngồi gõ máy tính trong toà nhà kính cao tầng đâu đó. Mặt mày anh lúc nào cũng nghiêm túc vậy, chắc không có chuyện ngồi ngó ra ngoài cửa sổ suy nghĩ miên man như cô đâu nhỉ? Liệu... có đồng nghiệp nữ nào đi qua đi lại liếc mắt đưa tình không? Trông anh bắt mắt vậy mà, có ngồi gõ máy tính cũng thật là quyến rũ. Ai da... Lại nghĩ đi đâu rồi. Khánh An gõ vào đầu mình một cái nữa.
Màn hình điện thoại báo hiệu cuộc gọi đến. Khánh An ngồi bật dậy như lò xo, nhoẻn miệng cười thật tươi không che giấu sự vui mừng dấy lên trong lòng. Cô vội vàng bắt máy thì thầm vào trong ống nói:
- A lô, anh à? Anh đợi em chút, để em ra khỏi thư viện cho dễ nói chuyện nhé.
- Không cần đâu. - Giọng nói trầm ấm quen thuộc đều đều ở đầu dây bên kia. - Tôi chỉ muốn báo cho em biết là tối nay tôi bận họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tim-lai/2410464/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.