*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau hai tuần, Niếp Thịnh Lâm đều không nhìn thấy Lý Ninh Hạ, có bưu kiện gửi tới, có hóa đơn phải ký đều không phải cậu ấy. Đã không còn gặp cậu trai trẻ thanh tú mặc áo T-shirt ngắn tay, Niếp Thịnh Lâm có điểm mất mát. Cậu ấy không gửi hàng tới khu này nữa sao? Đã chuyển qua khu khác rồi? Lại qua vài ngày, Lý Ninh Hạ một lần nữa xuất hiện. Không ký tên lên biên lai, Niếp Thịnh Lâm trước liền hỏi:“Một tuần rồi tôi không thấy cậu.” “Xe hỏng rồi, phải sửa xe a, cho nên phải ngừng vài ngày không giao hàng. Tôi ở công ty khiêng thùng dỡ hàng thôi.” “Xe thế nào, sửa được không?” “Sửa tốt lắm.” “Xe đó của cậu sao?” Niếp Thịnh Lâm hỏi. “Đúng vậy, tôi mang xe máy tới công ty làm, nhân viên dùng xe riêng, bản thân cũng được cấp thêm một phần tiền.”Lý Ninh Hạ cười nói: “Đừng nhìn là xe cũ, dùng rất tốt. Là món tôi mua lại đó.” Người đang nói không khỏi đắc ý. Nhận được bưu kiện xong, Niếp Thịnh Lâm nói muốn mua vài món, cùng đi theo Lý Ninh Hạ xuống lầu, thấy được xe máy của cậu. Vuốt ghế ngồi trên xe, Lý Ninh Hạ giới thiệu nói: “ “Tiểu cừu” của tôi, rất tốt nha.” Niếp Thịnh Lâm nhìn nhìn, nở nụ cười,“Qủa thật rất tốt.” Leo lên xe máy, Lý Ninh Hạ hướng Niếp Thịnh Lâm phất tay,“Tôi đi đây.” “Ân.” Xe chạy xa khỏi cửa một lúc, Lý Ninh Hạ lặng lẽ quay đầu lại, Niếp Thịnh Lâm vẫn đứng đó ngay cửa nhìn cậu. Cảm nhận được một xúc cảm không thể diễn tả thành lời, Lý Ninh Hạ thấy, cậu cùng Niếp Thịnh Lâm dường như từ người xa lạ đã từng bước tường bước tiến lại gần nhau hơn. Lý Ninh Hạ trở lại giao bưu kiện, Niếp Thịnh Lâm sẽ lấy đồ uống mát lạnh cho cậu, cũng hỏi Lý Ninh Hạ ăn cơm chiều không rồi cùng cậu ăn một bữa cơm. Mới đầu, Lý Ninh Hạ sẽ cự tuyệt, nhưng số lần nói ra ngày càng nhiều, cậu ngược lại cảm thấy nếu từ chối còn xấu hổ hơn. Hôm nay, đem bưu kiện tới cho Niếp Thịnh Lâm, đã là sáu giờ tối. “Hôm nay có nhiều địa điểm giao hàng, xin lỗi a.” Chú ý tới thời gian, Lý Ninh Hạ hướng Niếp Thịnh Lâm giải thích. “A không, không sao, không sao. Lúc này là thích hợp rồi, vừa vặn tôi mới tan tầm.” Thấy Lý Ninh Hạ phải đi, Niếp Thịnh Lâm ngăn cậu lại nói:“Có dưa hấu ướp đá này, cùng nhau ăn đi. Rất ngọt đó.” Lý Ninh Hạ nghĩ trên tay đã không còn bưu kiện nào, tối nay về công ty cũng được, cho nên ngồi xuống sopha nhà Niếp Thịnh Lâm. Hai người ngồi đối mặt nhau, đều đang cầm dưa hấu cắn, đột nhiên Lý Ninh Hạ bật cười. “Anh đang vui vẻ nha.” “Tôi?” Niếp Thịnh Lâm đối với câu nhận xét này có phần bất ngờ, “Tôi giống đang vui vẻ ah? Tôi lại cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng a.” “Đúng là khá im lặng,nói chuyện không nhiều lắm, nhưng mà anh hình như đang hưng phấn vậy, thật sự đó.” Niếp Thịnh Lâm không nói gì, tiếp nhận câu nhận xét này. “Anh là người độc thân ah.”Lúc này, Lý Ninh Hạ rốt cục hỏi ra nghi vấn trong lòng cậu. “Ân.” Đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt,theo lý anh ta cũng không tồi, lớn lên nhìn cũng rất đẹp trai, lại ở độ tuổi này, mà vẫn cònđộc thân…… Điều này không thể không làm cho người ta nghi ngờ. “Kết hôn qua chưa?” Niếp Thịnh Lâm cười lắc đầu,“Không có.” Lý Ninh Hạ biết nếu tiếp tục hỏi sẽ có chút thất lễ, cho nên không tiếp tục truy cứu gì nữa. Ăn xong dưa hấu, Lý Ninh Hạ đặt vỏ dưa xuống, thấy phòng bếp bừa bộn của Niếp Thịnh Lâm. Niếp Thịnh Lâm vốn là mới dọn tới đây, trải qua một thời gian sửa sang lại, có thể thấy trong nhà đã được dọn dẹp phần nào, tuy nhiên vẫn còn có chút lộn xộn, điểm này lần trước tới đây ăn cơm tối Lý Ninh Hạ có chú ý tới. “Anh xem phòng bếp của anh loạn thành như thế, đồ vật gì cũng chưa dọn xong.” Quả nhiên là một người đàn ông độc thân, đây là lời bình trong lòng của Lý Ninh Hạ đối với Niếp Thịnh Lâm. Ngoài miệng vừa nói, Lý Ninh Hạ thuận tay giúp Niếp Thịnh Lâm sửa sang lại một chút, thỉnh thoảng còn oán giận một câu, “Này tôi nói anh đó, đồ vật xài xong đừng quăng tùm lum được hay không?” “Tôi là tiện tay đặt đó thôi.” “Tiện tay quăng đồ là tật xấu phải sửa, phải sửa a!” Niếp Thịnh Lâm một mặt khúm núm bồi cười, làm cho Lý Ninh Hạ cũng không thể nối cáu được nữa. Tiểu khu Vui Vẻ là một khu dân cư đã cũ xưa, lại còn chưa được tân trang lại cho mới, cho nên lộ ra không khí đã tích lũy nhiều năm quen thuộc, đó là một loại gọi là “cuộc sống,” hoặc nói là, sự tín nhiệm “cuộc sống cũ” đi. Bởi vì nơi ở khá gần nhau, cho nên hai người dần dần càng có nhiều lúc đồng thời xuất hiện, trừ lúc gặp mặt để giao hàng, bọn họ cũng bắt đầu tại chợ phụ cận hoặc là các cửa hàng bán đồ gặp nhau. Lý Ninh Hạ để ý Niếp Thịnh Lâm chưa tới bao lâu đã cùng với già trẻ lớn bé nơi này hòa hợp, từ hàng xóm tới người bán ở chợ hàng rong đều quen thuộc. Sau khi tan tầm, Niếp Thịnh Lâm thường xuyên tới chợ, đến mua thức ăn, nói chuyện cùng người bán trứng, bắt chuyện với người bán cá, ngay cả với ông chủ bán bánh nướng hay bán mì lạnh dường như cũng rất quen thuộc, còn có lưu thêm cho anh vài món ngon. Nhìn thấy trong tay Niếp Thịnh Lâm cầm túi plastic chứa đầy rau salad, Lý Ninh Hạ liền nở nụ cười. “Món rau salad trộn này rất tuyệt a.”Niếp Thịnh Lâm cười nói. “Thật sao?” Niếp Thịnh Lâm nâng tay chỉ về một quán bán thức ăn có xe đẩy gần đó, “Nhìn thấy không, chính là căn nhà đó đó, chuyên làm salad trộn Trùng Khánh. Có rất nhiều loại, có hơn mười loại món ăn, nước xốt cũng ngon lắm. Cậu thích ăn món gì thì tự mình chọn, xong rồi chủ quán sẽ đưa hết thảy một lần. Trên món mì lạnh sẽ cho thêm một chút tương vừng, tương ớt đều là do ông ấy tự chế biến,rất thơm.” Lý Ninh Hạ nghe, lực chú ý cũng không đặt lên món rau salad trộn “rất thơm” nào đó. Cuộc sống của người nam nhân thành thật này, mới là mục tiêu chú ý của cậu. “Cùng tới ăn cơm chiều đi.” Niếp Thịnh Lâm lại một lần đưa ra lời mời. Lý Ninh Hạ mua một quả dưa hấu, đi theo Niếp Thịnh Lâm trở về. Lúc cùng nhau ăn cơm chiều, Niếp Thịnh Lâm hỏi:“Cậu ở trong ký túc xá, bình thường ăn gì?Các cậu có căn tin không” “Chúng tôi chỗ nào có căn tin a, đều là tự bản thân đi mua đồ ăn về thôi.” “Ở ký túc xá có thể làm cơm sao?” Lý Ninh Hạ lắc đầu,“Không thể.” “Cho nên mỗi ngày phải mua đồ ăn ở ngoài?” “Ân.” Lý Ninh Hạ cắn một ngụm bánh, hàm hồ trả lời. “Vậy không tốt lắm a……” “Anh không phải mỗi ngày đều mua sao.” Lý Ninh Hạ phản bác nói. Niếp Thịnh Lâm nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nở nụ cười, giải thích nói:“Là do trời quá nóng đi……” Lý Ninh Hạ cười nói:“Được rồi được rồi, tôi còn không biết sao.” “Tôi có cháo đậu xanh a, hiện tại ở bên ngoài rất khó mua được.” Lý Ninh Hạ ngẫm lại, cũng đúng, cháo là dành cho buổi sáng, buổi tối muốn ăn một chút cháo hiển nhiên không dễ dàng, hơn nữa vào mùa hè mà ăn cháo đậu xanh để thuận khí, thật sự rất là thoải mái nha. “Nếu cậu không ngại, thì mỗi ngày tới đây cùng ăn cơm đi, Tôi một người một món ăn, cậu cũng một mình một món. Hai người cũng nhau, còn có thể thêm nhiều món ăn hơn.” Lý Ninh Hạ nghe, không có lập tức trả lời, cậu quan sát biểu tình Niếp Thịnh Lâm. Đối phương đưa ra lời mời chân thành, ngoại trừ điều này ra cũng không thấy có ý đồ nào khác. Niếp Thịnh Lâm không ngại Lý Ninh Hạ tới nhà, cho nên liền dễ dàng như vậy mà “đi tới nhà” người ta sao? Lý Ninh Hạ cười nói:“Mỗi ngày sẽ theo anh ăn chay vậy.” Niếp Thịnh Lâm ngượng ngùng nở nụ cười, không nói gì thêm. Cuộc sống của anh ta hẳn là khá khó khăn đi, Lý Ninh Hạ suy nghĩ. Thông qua căn hộ bình thường này có thể nhìn ra được, phòng khách được thiết kế và bố trí cũng thật đơn giản, lộ ra một loại cỗ khí nghèo rất rõ ràng. Chỗ ở cũng lộn xộn, biểu hiện ra chủ nhân không thường sắp xếp đồ đạc,bất quá, bữa bãi mà không dơ bẩn,Niếp Thịnh Lâm vẫn là có quét dọn đi. Thấy Lý Ninh Hạ không trả lời, Niếp Thịnh Lâm lại tiến thêm một bước nói: “Mùa hè nấu cơm rất vất vả, mùa đông thì tốt rồi. Tôi sẽ nấu đồ ăn, mùa đông nấu một vài món nóng sẽ hay hơn nhiều. Một người ăn cơm, mua cái gì cũng không tiện, chỉ sợ nó sẽ mau hư, cũng không thể vài ngày liên tục đều ăn cùng một món. Hai người ăn chung thì mọi chuyện sẽ khác rồi.” Nghĩ tới mùa đông hai người một nồi lẩu, trong lòng Lý Ninh Hạ khẽ động. Không phải, đồ ăn không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân chân chính vẫn là người đàn ôn nhu trước mắt này.Người này dùng ánh mắt đầy chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu, từ lần đầu tiên đã khiến cho người khác phải tín nhiệm anh, mà cậu, với người nam nhân này cũng thật sự có hảo cảm. “Đi a.” Lý Ninh Hạ không hỏi những vấn đề linh tinh như là “trả tiền cơm bao nhiêu”, cậu nghĩ, cậu sẽ mang thức ăn của mình tới đây, thuận tiện cũng giúp người đàn ông ăn chay này bồi bổ một chút đi. Sau khi đạt thành thỏa thuận, những buổi chiều kế đó Lý Ninh Hạ đều đến nhà của Niếp Thịnh Lâm cùng nhau dùng bữa. Không thể không nói, sau việc này, cuộc sống của hai người so với trước kia bắt đầu có sự thay đổi. *o*o*o*o*o*o*o*o* Secretwind: có ai tốt bụng như Niếp ca nấu cháo đậu xanh cho ta ăn không T.T
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]