CHƯƠNG 27
Nằm trong lòng ngực ấm áp không nhúc nhích, Lưu Tiểu Nguyên thật không muốn bận tâm điều gì mà ngủ trong lòng anh, chính là… Haiz! Nhẹ nhàng thở dài, Lưu Tiểu Nguyên mở to mắt. Mạc Ngôn đang cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu tỉnh liền hỏi: “Không ngủ tiếp à? Lạnh không?”
Lắc đầu, ngón tay Lưu Tiểu Nguyên vòng qua cài lại khuy áo trước ngực anh. “Anh không về nhà hả?”
Mạc Ngôn trầm mặc một hồi, lắc đầu. “Không về, anh ở ngay đây. An tâm ngủ đi!”
Không về? Anh có thể yêm tâm thoải mái sao? Về nhà rồi lại chạy đi chạy lại. Đáng ghét! Vì sao anh không thể tự do tự tại giống như em? Lưu Tiểu Nguyên nở nụ cười. “Nhưng em phải về, chăn đệm, quần áo với điện thoại còn đó mà người mất tăm mất tích, em không muốn sáng sớm mai thấy mấy chú cảnh sát cầm ảnh chụp của em chạy lăng xăng hỏi thăm đâu.”
Ngồi dậy, Lưu Tiểu Nguyên nhịn không được ‘A!’ một tiếng. Nửa người dưới đau như bị hỏa thiêu, lưng mỏi chân nhuyễn, đầu choáng mắt hoa. Sớm biết như thế mình đã không phải chịu tội thế này! Lưu Tiểu Nguyên ngân ngấn nước mắt. Mạc Ngôn ôm cậu, lo lắng nhìn sắc mặt người đối diện. “Anh đưa em về.”
Tà liếc anh một cái, não anh bị úng nước à? Nói những câu thật ngu ngốc!
Chống cạnh bàn đứng lên, hai đùi lung lay sắp ngã. Lưu Tiểu Nguyên ổn định lại, cất bước đi ra ngoài. Một bước, hai bước, ổn rồi. Lưu Tiểu Nguyên đang muốn sải bước lớn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/2894403/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.