Nhiều ngày trôi qua Du Thanh luôn tìm cách gặp nó nhưng đều không được.Nó không phải là giận cô mà chỉ là không biết dùng tâm trạng cảm xúc gì mà nói chuyện với cô, nên tìm cách tránh né và dồn tâm tư của mình vào công việc, và còn tìm cách tốt nhất lấy lại khu đất của mẹ nó.
Bây giờ thì Du Thanh đang trên đường tới gặp hắn cô muốn nhờ hắn tìm nó giúp cô vì vô tình nghe ba mẹ nói chuyện nó biết được
“ – mình sao lại buồn bực trong người như vậy? – bà Vương
- nó về rồi – ông Vương chậm rãi – anh cứ nghĩ nó sẽ không quay lại nữa có lẽ là vì khu đất
- mình nói gì mà em không hiểu gì vậy?ai về?
- Khánh Đồng con gái của anh và Ngọc Mai cũng chính là Moon
- hèn gì em thấy con bé giống cô ấy như đúc
- đúng vậy nó rất giống mẹ nhưng nó lại khác cô ấy ở đôi mắt, nếu cô ấy như dòng suối hiền hoà làm mát lòng người,thì đôi mắt nó lại…
- có băng bao phủ, đúng không anh haizzz
- đúng nhưng nó là núi lửa trong băng càng đáng sợ hơn chính anh tạo ra điều đó hức…nó đã tưng có ánh mắt như mẹ nó đã từng có sự vô ưu như Du Thanh là anh….
- mình đừng như vậy, không phải tại mình đâu là số mệnh trêu đùa chúng ta – bà Vương ôm chồng vào lòng an ủi,người đàn ông của bà lúc này thật yếu đuối ”
Cô đứng bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-that-su-mong-manh/2483069/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.