- Thiếu gia, Hạ Quỳnh tiểu thư hai vị mới về! - tiếng của quản gia như cố ý nói to cho ai đó nghe thấy
Vì nó mới định đi chưa kịp đi thì hắn đã về tới, lại còn có cả nhỏ nữa. Thật ra hắn đã xin phép gia đình nhỏ cho nhỏ chuyển tới đây để hắn tiện chăm sóc và cũng như làm quen hoàn cảnh trước khi đám cưới.
Vừa nghe nói hắn về tới, nó như không còn chút dũng khí hay sức lực nào chợt khuỵ xuống
- Đồng, con sao thế - bà vội đỡ lấy nó
Nó vội trấn tỉnh lắc đầu ra hiệu không sao, nhìn bà cười gượng gạo, cùng lúc đó nghe thấy tiếng hắn
- Chú, lần sau chú nên gọi là thiếu phu nhân, không nên…
- Anh à! Không sao, chú chưa quen thôi mà - tiếng nhỏ nhẹ nhàng vang lên, như cơn gió mát lúc trưa hè oi ả
Hắn không nói gì, lẳng lặng đẩy nhỏ vào trong nhà, ( nhỏ phải ngồi xe lăn)
- Nội ơi tụi con mới….
Câu nói của hắn chưa kịp thoát ra hết đã bị dội ngược vào trong vì hắn nhìn thấy một dáng người quen thuộc (vừa nhìn hắn đã biết là ai) đang đứng xoay lưng ra cửa bên cạnh bà mình. Các mạch máu của hắn như bị đông cứng lại, gương mặt có nét vui mừng thấy rõ nhưng nhanh chóng thay vào sự bàng hoàng đau khổ. Nhỏ thì không nhận ra nên hơi khó hiểu nhìn hắn
- Sao vậy anh? - nhỏ ngước nhìn hắn đang đứng hình- nội ơi nhà mình có khách sao? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-that-su-mong-manh/2483020/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.