Mắt của nó ngày càng yếu, nhưng nói thế nào nó cũng không chịu về Anh để chữa trị, cứ lúc thấy lúc không. Anh và bà Chi đề rất lo lắng cho nó, nhưng tâm trí nó lại để nơi khác vì người khác mà lo lắng, cũng đã cả tuần rồi nó không tìm được cách nào thích hợp nhất để giải quyết chuyện của nhỏ. Nó biết bây giờ mọi lời nó nói ra hoàn toàn không bằng một giọt nước mắt của nhỏ rơi, ganh tỵ đúng là nó rất ganh tỵ nhưng nó biết chính nó làm mất đi lòng tin của hắn và chính nhỏ lại thấp lên ngọn lửa hi vọng trong tim hắn. “ hay là im lặng, có lẽ cô ta yêu anh ấy thật lòng, nếu mình lần nữa dập tắt niềm tin vào tình yêu của anh ấy có phải mình đã quá ích kỉ, đau đầu quá”. Không suy nghĩ nữa, nó rút vội cái áo khoát đi ra ngoài
- Mẹ ơi, Jack đâu rồi
- À Jack bảo ra ngoài có việc, còn con định đi đâu à?
- Dạ con đi thăm chị lâu rồi con không ra ngoài ấy
- Uhm thôi con đi đi nhớ cận thận, mắt con…
- Yên tâm mẹ yêu,
Nó hôn má bà chào tạm biệt rồi ra xe đi, nó lấy điện thoại gọi cho Du Thanh, hẹn gặp cô có lẽ nó nên nói cho cô biết những gì nó đã biết, tuy là không muốn cô dính vào mấy chuyện này nhưng bây giờ người có thể giúp nó cũng chỉ có cô mà thôi
…………
( trong thời gian nó đi thì chúng ta sẽ lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-that-su-mong-manh/2483014/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.