Khoảng hơn 8h tối khi tất cả có vẻ nản vì không thấy người cần đến đếnthì từ ngoài cổng một cô gái với chiếc váy xanh lơ bước vào. Mọi thứ như cây non lâu ngày được tưới nước mát lập tức có sức sống. Các chàng trai cô gái vội đưa cái bảng có chữ lên xếp thành hàng: anh yêu em, đừng giận nữa
Phía trên cùng người đứng giữa nhìn cô gái vừa vào cầm bó hoa to đi xuống thật chậm vừa đi vừa hát một khúc tình ca ( có lẽ là tự sáng chế) còn chưa tới một bước nữa làm đến chỗ cô ấy. Anh ta nói to
- Bà xã, anh nhớ em lắm, về nhà với anh đi
Vẻ mặt rất chi là tội nghiệp của Hải Phong là cô muốn cười, nhưng lại cố kìm nén. Làm mặt giận “ trị tận gốc cho bỏ cái tội…ức hiếp chị mình” ( cô ấy iu chị hơn chồng rồi)
Thấy cô không phản ứng gì, Hải Phong rất nóng ruột, mọi người cũng nôn nóng thay cho cậu bèn cùng nhau hát lại bài hát lúc nãy cậu hát:
- Vợ ơi… vợ ơi anh nhớ em nhiều lắm….a, em không bên anh làm lòng anh trống vắng …a, về đi về đi vợ hỡiiiiiiiii. Không có em chân tay anh lóng ngóng ……a nhớ em nhiều lắm, anh xin thề sẽ nghe lời em aaaaaaa.
Với “chất giọng” cố ý nhão nhẹt của mọi người cuối cùng làm cô không nhịn được phì cười, đón lấy bó hoa từ tay chồng mình, nhanh bước vào trong không quên để lại một câu
- Chồng ngốc
Mọi người thấy thế vỗ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-that-su-mong-manh/2483009/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.