Trong trí nhớ của nàng đại di Nhữ Dương vương phi là một nữ tử cực kì lợi hại, vĩnh viễn tài trí hơn người, y phục trang sức vĩnh viễn xinh đẹp tráng lệ, một đôi mắt phượng dài hẹp lộ ra khí thế bức người. Mặc dù đại di rất yêu thương Lý Yên Nhiên, nhưng nàng lại rất sợ hãi khi đối mặt với đại di, càng thích yên tĩnh an lành đến hòa hợp là Mạnh Trinh Nương. Lý Yên Nhiên đi theo ca ca vào phòng khách, huynh muội hai người vừa xuất hiện, Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương đoan trang cao quý đang mỉm cười. Nhìn thấy Lý Yên Nhiên hôm nay trang điểm, Mạnh Nhàn Nương vui sướng vừa lòng, quay qua mỉm cười nói với nhị muội muội Mạnh Nhu Nương: - Yên Nhiên là hầu phủ đích trưởng nữ, là điệt nữ mà ta yêu thương nhất, ngày xưa trang điểm thật khiến người ta sinh khí. - Đại di! Lý Yên Nhiên quỳ xuống, đại di giống như thường ngày, y phục quý giá, đầu cài trâm ngọc, diễm lệ bức người, thắt lưng cao thẳng, giống như trên đời này dù có nhiều chuyện khó khăn hơn nữa cũng không làm nàng cong lưng. Kinh sư đệ nhất phu nhân chính là nàng, tô son trát phấn trên mặt chỉ vì che dấu thần sắc bệnh tật. Lý Yên Nhiên hốc mắt đỏ lên, thật không thể tưởng tượng được, trước mắt nàng vị phu nhân xinh đẹp này chỉ còn sống được một tháng, càng không tưởng tượng được, nàng chỉ cần ngồi như vậy đã là rất đau, rất đau. Lý Yên Nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, nàng bị chứng bệnh này ngày ngày tra tấn, mà nàng...cường ngạnh không rên một tiếng, khiến cho mọi người đều không phát hiện ra, biểu ca không biết, Nhữ Dương vương đồng dạng cũng không biết. Nếu không phải là nàng ngẫu nhiên nhìn thấy đại di đau đến nổi cắn chặt răng, nàng cũng không biết, lúc này giống như đang có một bàn tay bóp chặt tim nàng, làm nàng đau đớn hít thở không thông. - Yên Nhiên lại đây. - Đại di. Lý Yên Nhiên cắn môi, quỳ im tại chỗ, ca ca đã nói hết thảy giao cho hắn. Nhưng đối mặt với đại di, trong lòng Lý Yên Nhiên vẫn cảm thấy áy náy, là đại di thuyết phục mọi người hoặc là ngăn chặn người có ý chống đối, đặt sính vì nàng làm thế tử phi. ( yul: đặt sính như hỏi cưới ý) Nàng không muốn đối mặt với mọi người mà bị chất vấn, không muốn tái giá vào Nhữ Dương vương phủ. - Ngươi làm cái gì? Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương giật mình nhìn Lý Yên Nhiên đang quỳ, An Bình hầu phu nhân Mạnh Nhu Nương định mở miệng, lại thấy An Bình hầu lắc đầu, nàng đành nuốt xuống lời muốn nói. - Yên Nhiên xin lỗi đại di thương yêu. Mạnh Nhàn Nương nhăn mi, Lý Yên Nhiên nói tiếp: - Ta biết ta làm đại di khó xử, còn làm cho người khác khinh thường, không bằng giải trừ hôn sự của ta cùng biểu ca đi. An Bình hầu phủ đại tiểu thư không lo gả không được người, nếu không phải đại di yêu thương Yên Nhiên, ta...cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện sẽ gả vào Nhữ Dương vương phủ. An Bình hầu Lý Vĩnh Niên hơi gật đầu, hắn nuông chiều đại nữ nhi, làm sao có thể bị người khác ghét bỏ? Nhữ Dương vương phủ là khai quốc công thần, trấn thủ Bắc Cương, tuy rằng hiển hách, nhưng mà cũng khó tránh khỏi hoàng đế ngờ vực kiêng kị. Lúc này chỉ tồn tại tam gia vương phủ, Nhữ Dương vương phủ lại đứng đầu. Năm đó Nhữ Dương vương ở Bắc Cương lâm vào khổ chiến, kinh thành lại đồn đại Nhữ Dương vương bại trận đi theo địch. Là Nhữ Dương vương phi một mình bước đến trước Kim Loan Điện, hai tay dâng lên huyết thư, Nhữ Dương vương thà chết trận cũng không đi theo địch. Nhưng lời đồn đãi như nước lũ thủy triều, Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương bị bắt nhốt vào thiên lao. Lúc đó nàng đang mang thai chín tháng, là Nhữ Dương vương thế tử Triệu Duệ Kỳ, sau khi hạ sinh thế tử xương cốt liền yếu, là vì sinh ở thiên lao. Nhữ Dương vương sinh tử chưa rõ, lời đồn đãi càng hung ác, Nhữ Dương vương phủ gặp phải hiểm cảnh xét nhà diệt tộc. Nhữ Dương vương phi Mạnh Nhàn Nương bên trong thiên lao sinh hạ nhi tử, thủ vững đến khi Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh khải hoàn trở về. Nhữ Dương vương dùng mưu kế đại phá Man Di, khiến cho bọn chúng hơn mười năm cũng không dám quay lại. Đối với thê tỷ Mạnh Nhàn Nương, An Bình hầu Lý Vĩnh Niên cực kì bội phục, nhưng nữ nhi hắn không phải là Mạnh Nhàn Nương. Coi như nàng có thể gánh vác được Nhữ Dương vương phủ, An Bình hầu cũng không muốn nữ nhi phải chịu khổ, hi vọng nữ nhi cả đời bình an vui vẻ, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu an ổn sống qua ngày. Man Di trải qua hơn mười năm tu dưỡng hồi phục, tất nhiên sẽ xâm phạm biên cương, Nhữ Dương vương phủ chính là cái bia cho mọi người chỉ trích, phân tranh không ngừng. Huống hồ thê tỷ một khi mất đi, nữ nhi ở vương phủ to lớn như vậy lại không có nơi nương tựa, nàng tính tình kiêu căng bốc đồng, sẽ khiến cho Nhữ Dương vương kế phi dễ dàng gây khó dễ, ngày ngày trôi qua càng gian nan. ( Yul: thê tỷ là chị vợ) Nữ nhi hôn nhân đại sự là quan trọng nhất, An Bình hầu phủ vẫn luôn có địa vị trung bình, không cần trèo cao Nhữ Dương vương phủ. - Vì sao? Yên Nhiên nói cho đại di biết, là ai dám khinh thường ngươi. Mạnh Nhàn Nương nhướng mày, trợn mắt, bộ dáng tức giận. An Bình hầu phu nhân Mạnh Nhu Nương thân mình bất an giật giật, đại tỷ tức giận, lúc nàng còn ở ngoại gia, người nàng sợ nhất không là mẫu thân, mà là đại tỷ Mạnh Nhàn Nương. ( yul: ngoại gia là nhà ngoại) Mạnh Nhu Nương lo lắng nhìn về phía nữ nhi, toàn bộ phu nhân quan gia trong Yến Kinh, ít người có thể chịu được đại tỷ tức giận. Nhữ Dương vương phủ có thể trở thành cao quý đứng đầu như hiện nay, đại tỷ Mạnh Nhàn Nương có hơn phân nửa công lao. Không đơn giản là chiến công của Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh, mà khi nhắc tới Nhữ Dương vương phi ai cũng đều giơ ngón cái, khen ngợi tài năng không thua gì đấng mày râu. Bởi vì đại tỷ quá mức mũi nhọn, đại tỷ phu đối với đại tỷ thủy chung thua xa không bằng An Bình hầu đối với Mạnh Nhu Nương nhu tình săn sóc. Nữ nhi có thể chịu đựng được sao? Lý Yên Nhiên ngẩn đầu nhìn về phía Mạnh Nhàn Nương nói: - Chưa có ai nói, là chính ta muốn, Yên Nhiên không cần đại di vì an bày mà khẩn cầu đại di phu, Nhữ Dương vương thái phi không vừa ý cuộc hôn sự này, nếu quả thật có một ngày Yên Nhiên gả cho biểu ca, cũng là đường đường chính chính, Nhữ Dương vương thái phi tự mình đến cửa cầu thân. An Bình hầu vuốt chòm râu mỉm cười, trong một đêm nữ nhi liền trưởng thành. Lý Yên Nhiên đối diện Mạnh Nhàn Nương, xin lỗi, đại di, ta sẽ không ủy ủy khuất khuất gả vào Nhữ Dương vương phủ, dù là vì ngài, ta cũng không muốn. Mạnh Nhàn Nương đứng lên, đi đến trước mặt Lý Yên Nhiên, nhìn nàng một hồi lâu, bên môi lộ ra tươi cười nói: - Thê tử của nhi tử ta chỉ có An Bình hầu đích trưởng nữ đại tiểu thư —— Lý Yên Nhiên. - Đại di. Mạnh Nhàn Nương bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt Lý Yên Nhiên nói: - Yên Nhiên, lúc ta sinh Kỳ Nhi đã bị thương thân mình, cả đời ta chỉ có một điều tiếc nuối, đó là không có nữ nhi, thứ nữ của đại di phu... Không xứng với ta, ta có rất nhiều điệt nữ, nhưng chỉ đau tiếc một mình ngươi, ngươi có biết vì sao không? - Không biết. - Ngươi trong xương giống ta.(ta chưa hiểu rõ nên để im.chắc là tính tình) Lí Yên Nhiên chợt ngẩn ra, lẩm bẩm nói: - Ta không giống. Nếu giống đại di, sao nàng đã nỗ lực vẫn không quản lý tốt Nhữ Dương vương phủ, bị người sau lưng lén lút châm chọc gối thêu hoa, không bảo vệ được tước vị của biểu ca, còn để biểu ca hậm hực mà chết. Tranh đấu với Nhữ Dương vương kế phi...kiếp trước đều là thất bại. ( yul: gối thêu hoa nghĩa là nhu nhược vô dụng) - Trân châu bị che khuất, Yên Nhiên a, phủi đi tro bụi, lại là minh châu chiếu sáng. Mạnh Nhàn Nương đặt tay lên vai Yên Nhiên nói thâm thúy: - Kiêu ngạo không thể kiêu căng, cuồng vọng không thể không biết, mũi nhọn không thể sắc bén, cao quý không thể ngạo mạn, ngươi có nhớ không? Lí Yên Nhiên cắn môi, dịu dàng nói: - Ta nhớ kỹ. Mạnh Nhàn Nương đỡ Lý Yên Nhiên lên, xoay người hướng An Bình hầu Lý Vĩnh Niên nói: - Hầu gia, hôm nay ta không muốn đến không công, việc đính hôn tạm thời không nhắc tới. Lý Vĩnh Niên cùng phu nhân Mạnh Nhu Nương đứng dậy: - Khiến vương phi chê cười, Yên Nhiên bị chúng ta làm hư. Mạnh Nhàn Nương cười nói: - Nếu An Bình hầu có thể coi trọng ta, không bằng cứ cách ba ngày để Yên Nhiên đi một chuyến đến Nhữ Dương vương phủ, ta ở vương phủ thật là tịch mịch, hãy để Yên Nhiên ở bên cạnh ta trò chuyện, thứ nhất ta có thể dạy dỗ Yên Nhiên, thứ hai ở cùng ta giải buồn, hầu gia thấy thế nào? Lý Vĩnh Niên gật đầu nói: - Là tiểu nữ Yên Nhiên vinh hạnh. - Một lời đã định? - Một lời đã định! Nhữ Dương vương phi tuyển thế tử phi truyền khắp Yến Kinh, trừ bỏ một ít người ngoài, không người nào không biết Nhữ Dương vương phi coi trọng Lý Yên Nhiên, hôm nay đến hầu phủ là vì ước định hôn sự mà định ngày. Nhữ Dương vương phi luôn luôn thích Yên Nhiên, để nàng bên người bầu bạn, người ngoài cũng không nói được những lời khó nghe, dù hôn sự không thành họ vẫn là thân thích. An Bình hầu Lý Vĩnh Niên không muốn thanh danh nữ nhi bị hao tổn, giống như lời Yên Nhiên đã nói, mặc dù gả vào Nhữ Dương vương phủ, cũng là quang minh chính đại, làm cho người tin phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]